Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 233: Mở thần quan, tiên quân ra

Chương 233: Mở thần quan, tiên quân ra

truyendichgiare.com

* * *

Hàn Uyên, Kiếm Trăn, Liễu Như Thấm, Quách Linh Linh nhảy đến bên cạnh Dịch Tiểu Phong, bọn họ chú ý tới tay phải Dịch Tiểu Phong.
“Sư phụ, ngài đây là đang làm gì?” Hàn Uyên tò mò hỏi.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Bí mật.”
Kiếm Trăn híp mắt.
Không biết vì sao, hắn nhìn quầng sáng trên tay phải Dịch Tiểu Phong, tim tự dưng đập nhanh.
“Đây là bí pháp gì?”
Kiếm Trăn âm thầm nghi hoặc, ở chung lâu như vậy, trong lòng hắn, Dịch Tiểu Phong vẫn tràn ngập sương mù, căn bản nhìn không thấu.
Tần Cầm Tuyết, Lữ Thư An đứng ở trên đường phố quan sát.
Thông qua khe hở giữa hai toà lầu các phía trước, bọn họ có thể nhìn thấy chiến đấu nơi chân trời.
Ma đàn Ngự tôn cùng Trần Cầu Kiếm giống như lục địa tiên thần, các loại pháp thuật ùn ùn không dứt, cảnh tượng cực kỳ đồ sộ.
Nam Tần tôn giả bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Dịch Tiểu Phong, trầm giọng nói: “Tình huống không ổn, tuy rằng bọn họ đang đấu pháp, nhưng rõ ràng không phải bỏ qua ngươi, chuẩn xác mà nói bỏ qua Bá vương cung, vừa đấu pháp, vừa truy đuổi ngươi.”
Kiếm Trăn đi theo nói: “Không chỉ hai người bọn họ, còn có những hơi thở mạnh mẽ khác giấu ở chỗ tối, vị Vương Khuynh Quốc kia cũng ở đó.”
Dịch Tiểu Phong nhướng mày, bọn họ bị vây quanh sao?
“Chúng ta còn không mau chạy trốn?” Quách Linh Linh khẩn trương hỏi.
Liễu Như Thấm bất đắc dĩ nói: “Rất rõ ràng, chúng ta đã trốn không thoát.”
Hàn Uyên hỏi: “Vương Khuynh Quốc sẽ không chiếu cố sư phụ ta?”
Dịch Tiểu Phong im lặng.
Những người khác cũng không có hé răng.
Mọi người đều cảm thấy không có khả năng.
Vương Khuynh Quốc kiêu căng như vậy, cũng không có quan hệ thân thuộc trực tiếp với Vương Mỹ, vì sao phải trợ giúp Dịch Tiểu Phong?
“Quan hệ giữa Vương Khuynh Quốc cùng Vệ Khấp Tâm cũng không có tốt như các ngươi nghĩ, thậm chí có chút đối địch, hai người là sư tỷ muội, Vương Khuynh Quốc vẫn luôn khinh thường Vệ Khấp Tâm, nhưng Tố Tâm Cung cần Vệ Khấp Tâm.” Nam Tần tôn giả thở dài nói.
Còn có chuyện thế này nữa?
Quả nhiên, ân oán tình thù của mấy đại tông môn này đều rất phức tạp.
Mặc dù ở Thiên kiếm thánh tông, quan hệ giữa Bạch Hồng Tiêu cùng Tiếu Thiếu Mệnh cũng phức tạp.
Dịch Tiểu Phong vừa mơ màng, vừa tích tụ linh lực.
Tốc độ vận chuyển của tâm pháp Cửu U Bàn Nhược công cực nhanh, linh lực trong lòng bàn tay hắn nhanh chóng mạnh lên.
Nhưng muốn tổn thương đến Nguyên Anh, còn rất xa!
Nam Tần tôn giả liếc hướng tay phải Dịch Tiểu Phong, nghi hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”
Dịch Tiểu Phong trả lời: “Đang tu luyện.”
Tu luyện?
Nam Tần tôn giả cảm thấy bí pháp này có chút quen mắt.
Hình như từng thấy ở nơi nào rồi.
Từ từ!
Nam Tần tôn giả trừng to đôi mắt, hỏi: “Đây chẳng lẽ là Ngô quốc tổ truyền Ngự linh thần pháp?”
Mọi người kinh ngạc.
Ngự linh thần pháp?
Mặt Dịch Tiểu Phong không biểu tình, nói: “Vẫn là bị ngươi nhìn ra.”
Nam Tần tôn giả câm nín.
Này cũng có thể?
Tiểu tử này đi hoàng cung Ngô quốc một chuyến, lại trộm đi tuyệt học của người ta sao?
“Trong truyền thuyết Ngự linh thần pháp? Ngươi mới đi hoàng cung Ngô quốc bao lâu, dễ dàng học được như vậy?” Liễu Như Thấm trừng to đôi mắt đẹp, kinh ngạc hỏi.
Hàn Uyên đắc ý cười nói: “Sư phụ ta từng nói, cơ duyên có thể nói chuyện, các ngươi những phàm nhân này không nghe được, nhìn không tới, liền không cần nghi ngờ sư phụ ta, cả Thiên hạ kiếm hắn đều học xong, huống chi chỉ là một cái Ngự linh thần pháp?”
Tuy mọi người muốn phản bác, nhưng không có cách nào.
Năng lực nhận ra cơ duyên của Dịch Tiểu Phong xác thật đáng sợ.
Rất nhiều thời điểm, ở một vài địa phương nhỏ đều có thể phát hiện tuyệt thế cơ duyên, phương diện tìm kiếm cơ duyên, xác thật có thiên phú dị bẩm.
Oanh ——
Một đạo kiếm quang chiếu sáng thiên địa, từ nơi rất xa chiếu tới, đám người Dịch Tiểu Phong híp mắt.
Dịch Tiểu Phong chăm chú nhìn lại, chỉ thấy một thanh kiếm quang thật lớn trên trời giáng xuống, áp hướng đường chân trời.
Đó là……
Thiên địa vạn nguyên đại trận?
Không đúng!
Không phải là trận pháp!
Hay chính là Thiên kiếm trong truyền thuyết?
Dịch Tiểu Phong âm thầm kinh hãi.
Khoảng cách này ít nhất cũng xa hơn mười dặm, Thiên kiếm này vẫn khiến hắn cảm giác được sự đồ sộ, trong lòng ngăn không được sinh ra sùng kính.
Thiên kiếm hạ phàm, vẫn không thể xua tan ma khí.
Đạo cao một thước ma cao một trượng.
Ma đàn Ngự tôn vẫn chống được, ở khí thế hoàn toàn không có rơi xuống hạ phong.
Thời gian chậm rãi trôi đi.
Tuy Trần Cầu Kiếm cùng Ma đàn Ngự tôn đang chiến đấu, nhưng không có tới gần thành trì, tựa hồ không muốn lan đến người vô tội.
Trong thành, bá tánh tu sĩ cũng chạy thoát không ít.
Ngoài thành kinh thiên động địa, bên trong thành hoang vắng.
Qua khoảng hai canh giờ.
Oanh một tiếng!
Bên trong ma khí cuồn cuộn bỗng nhiên lộ ra một quan tài vàng, kiếm khí cũng tiêu tán.
Trần Cầu Kiếm nhanh chóng lui lại, cách xa Ma đàn Ngự tôn.
Hắn trừng to đôi mắt, mặt lộ vẻ kinh sợ.
“Đó là cái gì?”
Nhìn theo ánh mắt hắn, Ma đàn Ngự tôn lơ lửng trong ma khí cuồn cuộn, dưới chân hắn xuất hiện một khối quan tài vàng.
Ma đàn Ngự tôn ngồi xổm xuống, tay phải vuốt ve quan tài vàng, cười lạnh nói: “Trần Cầu Kiếm, ngươi xác thật lợi hại, nhưng ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của bản tôn, kéo dài lâu như vậy, là bởi vì vị này đang ở trạng thái thức tỉnh.”
Trần Cầu Kiếm nhíu mày.
Đúng lúc này.
Tiếu Thiếu Mệnh xuất hiện ở cạnh Trần Cầu Kiếm, giờ phút này, hắn không còn ngụy trang, lộ ra mặt thật.
“Sư điệt, cẩn thận, đây là Bát quỷ thần quan, bên trong không biết cất giấu thứ gì.” Tiếu Thiếu Mệnh trầm giọng nói, sắc mặt hắn trắng bệch, rõ ràng đã bị thương.
Hắn cao giọng hô: “Chư vị, còn không hiện thân! Đồ vật bên trong Bát quỷ thần quan sẽ dẫn tới hạo kiếp, chúng ta không ngăn cản, hậu quả khó mà tưởng tượng!”
Giọng nói rơi xuống, từng thân ảnh trống rỗng xuất hiện.
Trong đó có cả Vương Khuynh Quốc.
Tất cả đều là lão quái Nguyên Anh.
Vây quanh Ma đàn Ngự tôn, khiến hắn không có đường trốn.
“Bát quỷ thần quan, thật là thú vị, Ma đàn các ngươi không sợ vác đá nện vào chân mình sao?” Vương Khuynh Quốc châm chọc cười nói.
Các lão quái Nguyên Anh khác hầu như đều là ma tu, ma khí vờn quanh, nhìn không tới mặt mũi bọn họ.
“Ma đàn quả nhiên ẩn giấu dã tâm, đề nghị trực tiếp diệt trừ đi.”
“Tán thành, Ma đàn dựa vào lợi ích mượn sức đệ tử chúng ta, đã khó chịu với bọn họ từ lâu rồi.”
“Ma đàn chi chủ đâu? Vì sao không hiện thân?”
“Bát quỷ thần quan này cất giấu cái gì? Thần thức của ta thế mà nhìn không thấu.”
Đối mặt với các cao thủ trách cứ, Ma đàn Ngự tôn mặt lộ vẻ mặt châm chọc tươi cười.
Hắn đột nhiên xốc nắp quan tài, từng luồng khí đen từ trong quan tài toát ra, mọi người sợ hãi trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Bên trong khí đen xuất hiện một đôi mắt, màu đỏ tươi như quỷ quái.
Nụ cười của Vương Khuynh Quốc cũng biến mất, sắc mặt ngưng trọng.
Không có người dám dẫn đầu ra tay, hiện tại còn chưa rõ trong Bát quỷ thần quan rốt cuộc là cái gì.
Một loạt tiếng thở dốc nặng nề từ Bát quỷ thần quan truyền ra, làm không khí càng thêm áp lực.
“Thấy được sao?” Hàn Uyên khẩn trương hỏi.
Nam Tần tôn giả nhíu mày, nói: “Không có thấy rõ ràng, Nhưng……”
“Nhưng cái gì?”
Hàn Uyên hỏi tiếp, hắn khẩn trương muốn chết.
Hay là cái thế ma đầu xuất thế.
“Thế gian?”
Một thanh âm lạnh nhạt vang lên.
Đám người Trần Cầu Kiếm, Tiếu Thiếu Mệnh, Vương Khuynh Quốc vừa nghe, da đầu tức khắc có chút tê dại.
Hay người này thật sự là tiên nhân?
Ma đàn Ngự tôn cố nén kích động, hỏi: “Tiền bối, nơi này xác thật là thế gian, danh hào của ngài là……”
Một lát sau.
Thanh âm sâu kín vang lên: “Khổng tiên quân, có người nhớ rõ sao?”
Ma đàn Ngự tôn nhíu mày.
Khổng tiên quân là ai?
Đám người Trần Cầu Kiếm cũng lâm vào hoang mang.
Thiên địa yên tĩnh, lặng ngắt như tờ.
Dịch Tiểu Phong cùng Nam Tần tôn giả thì khiếp sợ.
Khổng tiên quân?
“Nếu không có người nhớ rõ ta, vậy ta liền huỷ hoại thế gian này!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất