Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 274: Lời tông chủ

Chương 274: Lời tông chủ

truyendichgiare.com

* * *

Khổng tiên quân một tay nâng núi lớn đi tới, ánh mắt bình đạm, lẳng lặng nhìn phía trước.
Trong thiên địa có không ít lưu dân, tu sĩ rải rác tám phương, tất cả đều nghẹn họng nhìn trân trối nhìn một màn này.
Đây là cái gì?
Tiên thần dời núi?
Phản ứng đầu tiên của bọn họ liền nghĩ đến Khổng tiên quân.
Lúc trước Khổng tiên quân tuyên chiến với Đại Càn châu, người toàn Đại Càn châu đều nghe được rành mạch, ký ức vẫn còn mới mẻ.
Đối mặt với thần lực như vậy, trong lòng mọi người đều vô lực.
Còn có sợ hãi.
Thậm chí tuyệt vọng!
Tồn tại khủng bố như vậy, thật sự có thể đánh bại sao?
Khổng tiên quân tựa hồ là cố ý thể hiển chính mình cường đại, cực kỳ rêu rao.
Rất nhanh, tin tức liền lan truyền trên mạng.
Người chơi khu vực phương Đông, đều đang thảo luận việc này, thậm chí dẫn tới toàn cầu nghị luận.
Thực lực Khổng tiên quân bày ra làm mọi người kinh ngạc cảm thán.
Người chơi khu vực khác trào phúng, đồng tình với khu vực phương Đông.
Ở trong mắt rất nhiều người, đây là công ty trò chơi đang chèn ép khu vực phương Đông.
Ai kêu khu vực phương Đông như mặt trời ban trưa, trong các khu vực trên toàn cầu, không có một khu vực nào có thể so sánh với khu vực phương Đông.
Khu vực hải đảo cũng không tệ lắm, chỉ cần là hàng xóm của khu vực phương Đông, chuyện này cũng ảnh hưởng từ khu vực phương Đông, tốc độ thích nghi với trò chơi đều nhanh hơn các khu vực khác, chỉ ở sau khu vực phương Đông.
Tin tức Khổng tiên quân trắng trợn táo bạo như vậy, rất mau liền truyền tới đại quân cứu thế.
Nam Tần, Thanh diệp huyền đảo, Càn cực cung, Hàn phòng sơn,...Cao thủ từ bảy thế lực nhanh chóng tìm được Khổng tiên quân, mở ra trận đại chiến đầu!
Chiến đấu liên tục không đến thời gian một nén nhang.
Mấy trăm vị cao thủ đều chết thảm, không người nào còn sống.
Tình hình chiến đấu này khiến khủng hoảng bao phủ Đại Càn châu càng thêm nghiêm trọng.
Trung tâm của đại quân cứu thế là một pháp khí phi hành, đây là một tòa bảo tháp, bay trên trời cao.
Cao thủ đứng đầu các môn các phái tề tụ tại đây.
Cầm đầu tự nhiên là Thiên kiếm thánh tông.
Tông chủ Minh Nho tới.
Minh Nho, tông chủ Thiên kiếm thánh tông, tuyệt đối xem như tồn tại độc nhất ở Đại Càn châu.
Nếu không có Bạch Hồng Tiêu, hắn thậm chí có thể được coi như thiên hạ đệ nhất Đại Càn châu.
Đại quân cứu thế cũng lấy hắn làm lãnh tụ.
Vốn do Thiên kiếm thánh tông, Hắc dạ sơn liên thủ chấp chưởng, nhưng tông chủ Hắc dạ sơn Ngọc Long Đoạt bế quan không thể đến, phó tông chủ trọng thương ở Ma đàn đại hội, lại bị Khổng tiên quân đánh gục, dưới tình huống như vậy, không có khả năng để trưởng lão Hắc dạ sơn ngồi cùng bàn với Minh Nho.
Khuôn mặt Minh Nho nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, tóc xen kẽ trắng đen, ánh mắt sắc bén nhưng lại rất bình tĩnh, không có làm người ta cảm thấy áp lực, nhưng cũng sẽ không để người ta coi khinh hắn.
Cặp mắt kia nhìn quét mọi người ở đây, không người nào dám nhìn thẳng.
Tu chân giới có một câu nói đùa, người có thể đánh bại Bạch Hồng Tiêu căn bản không tồn tại, nếu thực sự có, có lẽ đó là Minh Nho.
Tất cả tông chủ trên toàn bộ Đại Càn châu đều bại bởi Bạch Hồng Tiêu, hơn nữa là thảm bại, duy chỉ có Minh Nho là không.
Minh Nho là sư huynh của Bạch Hồng Tiêu, từ nhỏ yêu thương Bạch Hồng Tiêu, cho nên không có bị khiêu chiến.
Câu nói đùa này tuy có lực chấn nhiếp, càng có ý trêu chọc nhiều hơn.
Thiên kiếm thánh tông có thể có địa vị giống như hiện tại, công lao Bạch Hồng Tiêu không thể không nói.
“Khổng tiên quân quá mạnh, chúng ta không thể lại từng nhóm đi giết hắn.”
“Không sai, có một vị đệ tử gọi chúng ta là hồ lô nhỏ cứu gia gia, một người nối tiếp một người chịu chết, tuy rằng không rõ hồ lô nhỏ là ai, nhưng Khổng tiên quân quá mạnh, mọi người nên cùng nhau lên.”
“Khi nào Kiếm Thánh trở về?”
“Đúng vậy, Kiếm Thánh đâu? Thật sự sẽ về sao?”
“Nếu là Kiếm Thánh đã trở lại, sĩ khí của đại quân cứu thế nhất định tăng mạnh!”
“Thực lực Khổng tiên quân quá mạnh, vượt xa Nguyên Anh cảnh, hiện giờ Bạch Hồng Tiêu thật sự có thể kiềm chế hắn sao?”
Đám cường giả nghị luận sôi nổi.
Đề tài rất mau liền tập trung trên người Bạch Hồng Tiêu.
Bạch Hồng Tiêu không trở lại, đại quân cứu thế liền không có tự tin.
Đến lúc này, cao thủ các thế lực lớn mới ý thức được Bạch Hồng Tiêu quan trọng tới mức nào.
Bọn họ đều rất ăn ý, trực tiếp phớt lờ Đại hội tiên môn lúc trước.
Đại hội tiên môn là âm mưu do bọn họ tổ chức, đánh vỡ quy củ Bạch Hồng Tiêu định ra.
Hình như Bạch Hồng Tiêu cũng cam chịu, lúc sau cũng không có truy cứu, mà là rời Đại Càn châu.
Đám trưởng lão Thiên kiếm thánh tông mang biểu tình rất là kỳ diệu.
Biểu hiện của các tông môn hoàn toàn là đang đánh mặt Minh Nho.
Minh Nho lại rất trấn định, không có bất kỳ xúc động gì.
Một lúc thật lâu.
Mọi người yên tĩnh lại, nhìn về phía Minh Nho.
Vệ Khấp Tâm cũng tới, cùng đám cường giả Tố Tâm cung ngồi ở một hàng.
Đạo Nguyệt tiên tử cũng tới, Chí tôn cốc phái tới hơn mười người, Động Thiên lão tiên cầm đầu.
Nam Tần tôn giả cũng ở đây, ngồi cùng cường giả Nam Tần.
Minh Nho chậm rãi mở miệng nói: “Kiếm Thánh nói sẽ về, liền nhất định sẽ trở về, chỉ là các vị nghĩ kỹ sao, nhất định phải chờ hắn sao? Liền tính chiến thắng, thế nhân cũng sẽ gán công lao trên người hắn, đương nhiên, như vậy không thành vấn đề, nhưng các vị vừa hưởng thụ hắn che chở, rồi lại muốn đuổi hắn đi, dần dần, trong lòng mọi người sẽ mất đi sự kính trọng dành cho các ngươi.”
Mọi người động dung.
Đại đa số người thậm chí hổ thẹn, vẻ mặt xấu hổ.
Mấy năm nay, hầu như tất cả các tông môn đều có ác ý bôi đen Bạch Hồng Tiêu.
Như cuộc chiến phong thần Bạch Hồng Tiêu, một mình chèn ép ma đạo.
Thật ra Bạch Hồng Tiêu cũng không có tàn sát nhiều ma tu, hắn tuy rằng thù hận ma tu, nhưng không lạm sát.
Hồng ma điện Huyết Ẩm đạo nhân hừ nói: “Hiện tại khác trước kia, là lúc sinh tử tồn vong, Minh đạo hữu nói những lời này có ý nghĩa gì? Chúng ta không đánh cuộc được, nếu Kiếm Thánh không tới, chúng ta lên, toàn quân bị diệt, Đại Càn châu liền xong rồi.”
Hắn nói khiến cho những người khác phụ họa theo.
Đúng vậy!
Hiện giờ có thể nói là cấp tốc, còn để ý nhiều như vậy làm chi?
Mặt Minh Nho không đổi sắc, cũng không phản bác.
Rất mau, bọn họ bắt đầu thảo luận khi nào tấn công Khổng tiên quân.
Hiện giờ Khổng tiên quân khiêng núi lớn, tung tích vẫn luôn bị đại quân cứu thế theo dõi.
Vì Bạch Hồng Tiêu chưa về, ngày quyết chiến chậm chạp không thể định ra.
……
Guữa dãy núi, cạnh sông nhỏ.
Dịch Tiểu Phong ngồi trên tảng đá, tay phải lóng lánh ánh sáng xanh.
Khổng Niệm đứng ở bên cạnh, tò mò hỏi: “Ngươi muốn tiếp tục kéo dài như vậy?”
Ngự linh thần pháp!
Dịch Tiểu Phong đang dùng Ngự linh thần pháp súc thế.
Hắn cười nói: “Không có biện pháp, muốn đối mặt Khổng tiên quân, làm như vậy, tuy rằng mệt mỏi, nhưng nếu Khổng tiên quân đột nhiên xuất hiện, ta cũng có cơ hội phản kháng.”
Không sai!
Hắn tính toán dùng Bá vương cung âm Khổng tiên quân một chút.
Ngự linh thần pháp có thể súc lực vô hạn, lại kết hợp Bá vương cung, chỉ cần cho Dịch Tiểu Phong thời gian, nói không chừng có thể dùng một mũi tên bắn chết Khổng tiên quân!
Khổng Niệm nhìn chằm chằm tay phải Dịch Tiểu Phong, nghiêm túc quan sát.
Những người khác nghỉ ngơi gần đó.
La Ngự Thiên tấm tắc bảo lạ nói: “Khổng tiên quân nếu như bị một tu sĩ Kim Đan như ngươi bắn chết, vậy sẽ là trò cười, pháp này chỉ có thể gia tăng số lượng, không thể thay đổi bản chất sức mạnh, nếu không Ngô quốc chẳng phải đã vô địch?”
Dịch Tiểu Phong nhún vai nói: “Thử xem đã, Ngô quốc cũng không có Bá vương cung.”
La Ngự Thiên lắc đầu bật cười.
Mọi người nghỉ ngơi nửa canh giờ liền tiếp tục lên đường.
Bọn họ cách Khổng tiên quân càng ngày càng gần, thi thể nhìn thấy ven đường cũng càng ngày càng nhiều, hơn nữa đều không phải phàm nhân, mà là tu sĩ các tông môn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất