Chương 278: Anh hùng lập miếu, tán dương công tích
truyendichgiare.com
* * *
Tu vi của Bạch Hồng Tiêu cùng Khổng tiên quân mạnh đến thái quá, hai người chiến đấu cực kỳ khoa trương, kiếm khí cùng huyết khí cuồn cuộn như gió bão, khiến cho tuyệt đại đa số người đều nhìn không tới bóng dáng bọn họ.
Dịch Tiểu Phong có tu vi Kim Đan, thị lực có thể xuyên thấu kiếm khí cùng huyết khí.
Nhưng tốc độ của Bạch Hồng Tiêu, Khổng tiên quân thật sự là quá nhanh, hơn nữa Dịch Tiểu Phong cách bọn họ có một đoạn xa, hắn không cách nào thấy rõ chiêu thức của hai người.
Thắng bại khó đoán!
Xem tư thế này, trong khoảng thời gian ngắn, Bạch Hồng Tiêu khó có thể thắng lợi.
Dịch Tiểu Phong không hoảng hốt chút nào.
Đây là kịch bản của Bạch Hồng Tiêu.
Vô luận đánh ai, hắn đều phải đánh trong chốc lát.
Đánh Đồ tâm lão tổ, thiếu chút nữa bị đánh chết.
Đánh Kiếm Ma, đánh một hồi lâu.
Đánh Vương Như Thần, cũng đánh một hồi lâu.
Không kéo dài một lúc, không phải phong cách của Bạch Hồng Tiêu.
Nhìn thấy Bạch Hồng Tiêu cùng Khổng tiên quân chiến đến khó phân thắng bại, đại quân cứu thế phấn chấn.
“Lợi hại a, không hổ là Kiếm Thánh!”
“Như thế nào cảm giác một mình Kiếm Thánh là đủ rồi?”
“Hắn là Kiếm Thánh a, người mạnh nhất Đại Càn châu từ trước tới nay.”
“Nhớ năm đó, khi Kiếm Thánh một mình trấn áp ma đạo, cảnh tượng kia so với lúc này còn đồ sộ hơn.”
“Có hy vọng a!”
“Ông trời của ta, Kiếm Thánh thật sự đứng vững!”
Các tu sĩ nghị luận sôi nổi, tất cả đều kích động muốn hỏng rồi.
Lữ Thư An cảm khái nói: “Sư tổ chính là sư tổ, quá mạnh.”
La Ngự Thiên hừ nói: “Tuy gia hỏa này rất đáng ghét, nhưng thực lực thật sự đáng sợ, Đại Càn châu nhìn như không có Hóa thần xuất hiện, nhưng lão tử cứ cảm thấy hắn sớm đã vượt xa Hóa thần.”
Dịch Tiểu Phong, Tần Cầm Tuyết gật đầu.
Người chơi cũng không xem Bạch Hồng Tiêu là Nguyên Anh.
Quách Linh Linh kinh ngạc hỏi: “Những cao nhân đó vì sao không ra tay?”
Tần Cầm Tuyết suy đoán nói: “Có thể là chủ ý của Kiếm Thánh, muốn quang minh chính đại quyết đấu một trận với Khổng tiên quân, đương nhiên còn có một cái khả năng, đó là những người này sợ chết, Kiếm Thánh có thể ngăn trở Khổng tiên quân, những người khác cũng không thể, nói không chừng sẽ bị hạ gục trong nháy mắt.”
Nàng liếc hướng Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong đang suy tư.
Như thế nào hoàn thành nhiệm vụ Thiên Đạo?
Cứ đứng nhìn như vậy, có thể hoàn thành nhiệm vụ Thiên Đạo?
Nên bắn một mũi tên hay không?
Dịch Tiểu Phong do dự.
Bạch Hồng Tiêu chiến đấu với Khổng tiên quân càng thêm kịch liệt, nhấc lên cuồng phong làm đại quân cứu thế cách xa hơn mười dặm không khỏi lui về phía sau.
Từng đạo kiếm khí kinh người không ngừng sáng lóng lánh trên trời cao, trời cao đã bị huyết khí che đậy, kịch liệt cuồn cuộn, giống luyện ngục nhân gian, áp lực đến cực điểm.
Trước bảo tháp, mấy trăm vị cao thủ Đại Càn châu lơ lửng ở không trung, ngẩng đầu chờ đợi.
Trần Cầu Kiếm nhìn về phía Minh Nho, hỏi: “Tông chủ, khi nào động thủ?”
Nhìn thấy Bạch Hồng Tiêu biểu hiện mạnh mẽ như thế, Trần Cầu Kiếm đã không kìm nén được.
Minh Nho không có trả lời, chỉ là lẳng lặng nhìn phía trước.
Các cao thủ khác nhìn nhau.
Đại quân cứu thế cũng đang chờ đợi mệnh lệnh, nhưng Minh Nho chậm chạp không hạ lệnh, làm tất cả tu sĩ đều rất nôn nóng.
Một hồi lâu.
Bạch Hồng Tiêu cùng Khổng tiên quân còn đang chiến đấu kịch liệt, đại quân cứu thế sợ bị lan đến, đã lui lại vài dặm.
Phần lớn người đều không thể xem xét tình hình chiến đấu, cho nên rất khẩn trương.
“Như thế nào còn không hạ lệnh?”
“Hay tông chủ Thiên kiếm thánh tông muốn hại chết Kiếm Thánh?”
“Không đến mức đó đi?”
“Khẳng định là vậy, ở quê quán chúng ta, có một vị La Thành tướng quân chính là bị người một nhà thấy chết mà không cứu, bị quân địch vạn tiễn xuyên tâm mà chết, bởi vì họ kiêng kị La Thành quá mạnh.”
“Thật như vậy, còn tiếp tục, lỡ như Kiếm Thánh chết, những người khác lại lên? Đoạt công?”
Các tu sĩ bắt đầu oán giận.
Ở lúc sinh tử tồn vong, bọn họ đã bất chấp bối phận cùng chênh lệch địa vị.
Các đệ tử Thiên kiếm thánh tông rất xấu hổ.
Mặc dù là bọn họ, cũng cảm thấy Minh Nho làm như vậy không ổn.
Kiếm Thánh chết, bọn họ có thể chiến thắng Khổng tiên quân sao?
Oanh một tiếng!
Một thân ảnh từ trên trời giáng xuống, như sao băng rơi xuống đất, đánh tan khói bụi cuồn cuộn, chấn động mặt đất.
Trên vòm trời, biển mây huyết khí bị tách ra, bóng dáng Khổng tiên quân xuất hiện.
Tay hắn cầm một thanh trường kích, uy phong lẫm liệt.
Thanh kích này có hình dáng dữ tợn, so với thân thể Khổng tiên quân còn dài hơn một đoạn, lưỡi kích chiếm cứ một phần ba độ dài, như giao long đang ngửa đầu rít gào.
“Bạch Hồng Tiêu, ngươi thật sự rất mạnh, đáng tiếc, ngươi không phải đối thủ của ta, một khi ta phát lực, ngươi liền ngã xuống, nếu cho ngươi thời gian năm trăm năm, có lẽ có thể đuổi theo ta.”
Thanh âm Khổng tiên quân vang vọng trong thiên địa, giọng điệu tràn ngập ngạo khí.
Xôn xao ——
Kiếm Thánh bại?
Đại quân cứu thế ồ lên, nháy mắt sĩ khí giảm mạnh.
Minh Nho rút kiếm, cao giọng hô: “Giết! Người tru sát Khổng tiên quân, phong làm anh hùng Đại Càn châu! Lập miếu, tán dương công tích, vang danh sử xanh!”
Giết ——
Mấy trăm vị cao thủ quanh Minh Nho lập tức giết ra ngoài, đại quân cứu thế cũng như thế.
Tiếng kêu vang tràn ngập trong thiên địa, đinh tai nhức óc.
Đám người Dịch Tiểu Phong đi theo sau đại quân cứu thế.
Khổng Niệm dừng bước, nói: “Ta chỉ đến nơi này, các ngươi cẩn thận một chút.”
Dịch Tiểu Phong liếc nàng một cái, không có nhiều lời.
Khổng Niệm xác thật không có nghĩa vụ theo chân bọn họ cùng lên.
“Đám tôi tớ theo ta, còn không mau mau tiến đến!”
Khổng tiên quân giơ tay hô, phía trên mặt đất xuất hiện một đám lốc xoáy màu đỏ máu, ngay sau đó, từng tên tu sĩ từ giữa giết ra.
Tất cả đều là tu sĩ đi theo Khổng tiên quân, đã sa đọa thành ma.
Hình như bọn họ được sức mạnh từ Khổng tiên quân, một đám mắt đỏ bừng, quanh thân lượn lờ huyết khí, tốc độ rất mau.
Ma quân của Khổng tiên quân chỉ có vạn người, tuy rằng xa xa không bằng đại quân cứu thế, nhưng khí thế không kém chút nào.
Hai bên đụng nhau trên mảnh đất hoang rộng vô tận, không trung có vô số tu sĩ ngự kiếm chiến đấu.
Các loại pháp thuật ùn ùn không dứt, lá bùa, pháp khí không ngừng đan xen.
Khổng tiên quân bị các cao thủ Đại Càn châu vây công, Minh Nho đứng mũi chịu sào, chính diện chiến với Khổng tiên quân.
Minh Nho mở ra hai tay, trong tay áo bay ra một thanh phi kiếm, phi kiếm phân ra thành nhiều thanh kiếm.
Không biết bao nhiêu phi kiếm xoay quanh thân hắn, như hoa sen nở rộ, vô cùng đồ sộ.
Khổng tiên quân vung kích, linh lực đáng sợ hóa thành huyết phong thổi quét đến, đánh tan mây mù, phi kiếm của Minh Nho phi kiếm nhanh chóng xếp lại, hình thành kiếm thuẫn, ngăn trở Khổng tiên quân tấn công, nhưng vẫn bị đẩy lui vài trăm thước.
“Mấy phế vật các ngươi cũng xứng chiến một trận với ta?”
Khổng tiên quân khinh miệt cười nói, nhanh chóng vung kích, uy lực của thần binh, không người nào có thể chắn.
Dịch Tiểu Phong vừa đi theo đại quân cứu thế, vừa quan sát trận chiến.
“Những người này quá cùi bắp đi?”
Dịch Tiểu Phong âm thầm phun nhổ.
Đám người Minh Nho cộng lại với nhau đều không có khí thế như Bạch Hồng Tiêu, làm sao có thể giết Khổng tiên quân?
Dịch Tiểu Phong cũng không hoảng hốt.
Bạch Hồng Tiêu bị đánh bại, rất bình thường, hết thảy đều ở trong kịch bản.
Nếu là Bạch Hồng Tiêu có thể trực tiếp chiếm thế thượng phong, hắn sẽ cảm thấy có phiền toái.
“Những người này thật là ngu xuẩn, không lên sớm một chút!”
Liễu Như Thấm chửi rủa, nàng không phải người chơi, nhưng cũng không muốn chết ở chỗ này.
Kiếm Trăn, Lữ Thư An, Quách Linh Linh, La Ngự Thiên đều đang mắng.
Dịch Tiểu Phong lấy Bá vương cung ra, thả người nhảy lên, một thanh phi kiếm xuất hiện ở dưới chân hắn, hắn kéo cung bắn về phía ma quân của Khổng tiên quân.
Đánh không lại Khổng tiên quân, hắn còn không thể đánh lâu la?
Bá vương tiễn pháp bùng nổ!
Một mũi tên linh lực bắn ra, kéo dài qua cả dặm, bắn chết một tên ma tu.