Chương 299: Thiên địa tam kính, sửa đổi vận mệnh
truyendichgiare.com
* * *
Nghe Triệu Ẩn nói, Dịch Tiểu Phong muốn câm nín.
Người sáu môn người trang bức như vậy?
Thiên tông Tào Kinh người ta cũng không có kiêu ngạo như thế.
Dịch Tiểu Phong phân phó: “Khổng Niệm, giết hắn.”
Nếu đối phương tuyên bố muốn giết mình, tất nhiên hắn không thể xuống tay nhẹ nhàng rồi.
Huống hồ, hắn là người chơi, còn sợ bị đuổi giết sao?
Khổng Niệm vừa nghe, lập tức nhắm về phía Triệu Ẩn.
Gần như trong nháy mắt Triệu Ẩn đã lấy bảo kiếm của mình ra, song kiếm chạm nhau, hắn bị một kiếm của Khổng Niệm chém bay ra khỏi long cung.
Một đường lùi lại vài trăm thước, Triệu Ẩn cắm kiếm trên mặt đất, mới ổn định được thân thể.
Hắn giương mắt nhìn về phía Khổng Niệm, trong mắt tràn đầy sự kinh sợ.
Hắn không nghĩ tới Khổng Niệm mạnh như vậy.
Khổng Niệm không nói hai lời, tiếp tục giết tới.
Trên người nàng phát ra kiếm quang, trực tiếp tiến vào trạng thái Kinh thần kiếm quyết.
Triệu Ẩn không thể không tránh né.
Hắn cũng không phải kẻ yếu, tay trái vừa lật, một cái xích sắt xuất hiện trong tay, tay trái vung xích sắt, lôi điện từ xích sắt tràn ra, hóa thành hàng rào điện bổ nhào về hướng Khổng Niệm.
Khổng Niệm run kiếm, lấy kiếm khí phá tan lôi điện.
Triệu Ẩn ném kiếm trong tay xuống, chân dẫm bảo kiếm, ngự kiếm phi hành, hắn lấy ra ba lá bùa, cắn một lá trên miệng, hai tay cầm hai lá khác.
Linh lực rót vào ba lá bùa, chúng tản ra ánh sáng.
“Tam tuyệt thỉnh thần chú!”
Triệu Ẩn cắn răng nói, ba lá bùa bị thiêu đốt, chui vào trong thân thể hắn.
Khổng Niệm hóa thành kiếm quang đánh tới, trực tiếp xuyên thủng thân thể Triệu Ẩn.
Triệu Ẩn không có chết, ngược lại xoay người nhìn về phía Khổng Niệm, nói: “Cô nương, ngươi xuống tay cũng thật tàn nhẫn a, không sợ thất vọng một mảnh chân tình của ta sao?”
Khổng Niệm không để ý đến hắn, đột nhiên ném kiếm gỗ.
Phốc thứ ——
Ngực Triệu Ẩn lại bị xuyên thủng lần nữa, không có máu tươi vẩy ra, miệng vết thương trong giây lát liền khôi phục, thân thể giống như hư ảo.
Triệu Ẩn xoay người giết về phía Khổng Niệm.
Hắn đánh ra một chưởng, linh lực hóa thành một cự chưởng, đẩy lui Khổng Niệm.
Khổng Niệm nhíu mày, có chút kinh ngạc.
Đứng ở trước cửa lớn long cung, Dịch Tiểu Phong cũng sửng sốt.
Đây là pháp thuật gì?
Gia hỏa này có chút tài năng a!
“Ngươi vào cung tiếp tục thu thập bảo vật trước, phụ cận còn có những người khác ẩn núp ở trong tối, rất nhanh sẽ ra tay.”
Thanh âm Khổng Niệm bỗng nhiên truyền vào trong tai Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Còn có những người khác?
Hắn vội vàng xoay người đi vào cung.
Long cung rất lớn, phòng bên trong đạt tới mấy trăm gian, hầu như đều là chỗ chứa đựng bảo vật.
Dịch Tiểu Phong không ngừng thu gom.
Cũng may hắn có nhiều nhẫn trữ vật, thiếu chút nữa là gom không nổi rồi.
Bỗng nhiên.
Hắn nhìn thấy một mặt gương.
Mặt gương này màu đen, không biết vì sao, Dịch Tiểu Phong cảm thấy quen mắt.
Giống như từng gặp ở đâu.
Hắn không có nghĩ nhiều, trực tiếp ném vào nhẫn trữ vật, tiếp tục tìm các gian phòng khác.
Vài phút sau.
Dịch Tiểu Phong đã thu gom xong, đi ra long cung.
Khổng Niệm còn đang chiến cùng Triệu Ẩn, thân thể Triệu Ẩn giăng đầy lôi điện, đôi tay cầm roi dài, quấn lấy Khổng Niệm.
Nhìn thấy Dịch Tiểu Phong đi ra, Khổng Niệm trực tiếp rời xa Triệu Ẩn, nhanh chóng đi tới trước mặt Dịch Tiểu Phong, bắt lấy tay hắn, mang theo hắn bay nhanh hướng về phía chân trời.
Triệu Ẩn không có đuổi giết, mà là nhảy vào long cung.
Từng thân ảnh cũng xuất hiện trước cửa lớn long cung.
Một lát sau.
Triệu Ẩn đi ra.
“Thế nào? Đồ vật vẫn còn sao?” Một lão giả trầm giọng hỏi.
Sắc mặt Triệu Ẩn khó coi, nói: “Vận mệnh kính đã không còn ở đây.”
“Bị hai người vừa rồi cầm đi?”
“Không rõ lắm, mặc kệ có phải hay không, chúng ta phải đuổi theo bắt lấy bọn họ.”
Đoàn người lập tức đuổi theo hướng hai người Dịch Tiểu Phong rời đi.
……
Phía trên biển mây.
Dịch Tiểu Phong được Khổng Niệm nắm lấy, phi hành với tốc độ cao nhất.
Khổng Niệm vẫn không có giảm tốc độ, khiến Dịch Tiểu Phong rất bất an.
“Bọn họ còn đang đuổi theo chúng ta?” Dịch Tiểu Phong hỏi.
Khổng Niệm: “Đúng vậy, tổng cộng bảy người, tu vi thấp nhất cũng Nguyên Anh cảnh.”
Khủng bố như vậy?
Dịch Tiểu Phong bị kinh ngạc, lão quái Nguyên Anh ở Đại Càn châu chính là tồn tại nhất lưu, một cái tông môn cũng khó có một người.
Tuyệt Tình môn tùy tùy tiện tiện liền phái ra bảy lão quái Nguyên Anh?
Hơn nữa Khổng Niệm nói chính là thấp nhất.
Nói cách khác, trong những người này có khả năng tồn tại Hóa thần cảnh.
“Từ từ, bọn họ vì sao phải đuổi theo chúng ta? Hay long cung có đồ vật bọn họ muốn?”
Dịch Tiểu Phong nhíu mày, lâm vào suy nghĩ sâu xa.
Hắn đột nhiên ý thức được một sự kiện.
Đã quên cắt đầu Đại giao vương.
Nói như vậy không thể hoàn thành quyển trục của Cửu U tông rồi.
Thôi thôi!
Việc cấp bách là nhanh thoát khỏi nơi đây.
Hắn ngược muốn nhìn bảo vật mình gom rốt cuộc cất giấu đồ vật gì mà làm Tuyệt Tình môn nhớ thương như thế.
Một đường phi hành.
Sau nửa canh giờ.
Khổng Niệm mang theo Dịch Tiểu Phong rơi vào trong một mảnh rừng rậm, hai người dừng ở dưới tàng cây.
Khổng Niệm giơ tay lên, dùng linh lực bao lấy hai người, sau đó bọn họ biến mất.
Chuẩn xác mà nói, bọn họ cũng không có biến mất, chỉ là bị linh lực ẩn đi thân hình.
Dịch Tiểu Phong truyền âm hỏi: “Tình huống như thế nào?”
Khổng Niệm trả lời nói: “Còn đang đuổi theo.”
Dịch Tiểu Phong không nói chuyện nữa.
Kiên nhẫn chờ đợi.
Không bao lâu, bảy người Triệu Ẩn dừng ở không trung rừng rậm.
Bọn họ dùng thần thức quét qua, cũng không có tìm được tung tích hai người Dịch Tiểu Phong.
“Hơi thở của bọn họ đến đây liền biến mất.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
“Phỏng chừng còn ở quanh đây.”
“Có thể là dùng độn địa thuật hoặc là ẩn thân thuật hay không?”
“Ẩn thân thuật tầm thường không ngăn được pháp khí thần thức của chúng ta, độn địa thuật có thể có khả năng này.”
Đám người Triệu Ẩn giao lưu ngắn ngủi, bắt đầu phân tán ra tìm kiếm.
Dịch Tiểu Phong cùng Khổng Niệm không có lên tiếng, kiên nhẫn chờ đợi.
Mãi cho đến khi trời tối.
Sau khi đám Triệu Ẩn rời đi, hai người Dịch Tiểu Phong vẫn không có hành động.
Sáng sớm ngày kế.
Khổng Niệm hỏi: “Đi sao?”
Dịch Tiểu Phong nói: “Không vội.”
Tuy Khổng Niệm nghi hoặc, nhưng cũng không có nhiều lời, tiếp tục đả tọa.
Bọn họ không dám tu luyện, làm như vậy sẽ dẫn động thiên địa linh khí, dễ dàng bại lộ.
Lại qua một ngày.
Giữa trưa.
Nơi xa trong rừng cây có từng thân ảnh bay ra, trong đó có Triệu Ẩn.
“Đi thôi, bọn họ thật sự đã rời đi.”
“Đáng chết!”
Triệu Ẩn mắng hai câu, sau đó mang theo người rời đi.
Dịch Tiểu Phong chú ý tới chỉ có bốn người, cho nên cùng Khổng Niệm tiếp tục ẩn núp.
Quả nhiên.
Buổi tối lại có ba người rời khỏi rừng cây.
Một đám lão âm hiểm.
Dịch Tiểu Phong thầm mắng.
Hắn tiếp tục chờ đợi.
Hoàng hôn ngày tiếp theo, hắn mới mang theo Khổng Niệm rời đi.
Lúc này hoàn toàn không có người đuổi giết bọn họ.
Khổng Niệm tò mò hỏi: “Làm sao ngươi biết bọn họ còn ở đó?”
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Trực giác.”
Có một số việc không thể chỉ dựa vào thần Niệm.
“Kế tiếp đi chỗ nào?” Khổng Niệm hỏi.
Dịch Tiểu Phong nói: “Đi địa điểm mục tiêu kế tiếp, trước đó tìm một chỗ trốn, ta muốn kiểm kê một chút.”
Rốt cuộc là bảo bối gì, có thể khiến đám người Triệu Ẩn theo đuổi không buông?
Khổng Niệm gật đầu.
Ba canh giờ sau.
Đêm đã khuya.
Trong một sơn động.
Dịch Tiểu Phong lấy nhẫn trữ vật của mình ra, kiểm tra từng cái.
Hiện tại những bảo vật này đều là vật vô chủ, mắt Dịch Tiểu Phong có thể thấy rõ thông tin về chúng nó.
Đa số bảo vật tuy tốt, nhưng cũng không có khiến Dịch Tiểu Phong kinh ngạc.
Mãi cho đến khi Dịch Tiểu Phong cầm lấy một mặt kính đen.
Trước mắt hiện ra một hàng chữ:
Vận mệnh kính: Một trong Thiên địa tam kính, có thể nhìn trộm vận mệnh, sửa đổi vận mệnh mà không chịu Thiên Đạo trừng phạt.