Ta Có Thể Thấy Ẩn Tàng Cơ Duyên

Chương 319: Âu Quân Tử, tiên văn

Chương 319: Âu Quân Tử, tiên văn

truyendichgiare.com

* * *

Quỷ Kiếm thật sự đến từ âm phủ.
Dịch Tiểu Phong cảm thấy có chút thú vị.
Nhân gian này, tiên lộ đã không còn, nhưng âm phủ lại vẫn luôn muốn đi lên.
Nếu Khổng Niệm đã nói như vậy, Dịch Tiểu Phong cũng lười đi để ý.
Hai người đi dạo phố.
Càng ngày càng nhiều người chạy hướng tới cửa đông thành.
Gần đây, thanh danh Quỷ Kiếm nổi lên, rất có phong thái Kiếm Thánh quét ngang Loạn Thần châu năm xưa, cho nên rất nhiều tu sĩ đều muốn thấy hắn một lần.
Đi tới.
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên dừng lại.
Hắn ánh mắt dừng trên một người nam tử ở trước quầy hàng.
Bên hông nam tử lóe lên ánh sáng hồng.
Đó là một tấm da khô.
Dịch Tiểu Phong đi tới, trước mắt hắn hiện ra một hàng chữ:
Tiên quyết: Pháp quyết mà một vị Tiên Đế lưu lại, cần dùng máu của tiên thần, mới có thể khiến tiên văn hiện lên.
……
Dịch Tiểu Phong nhướng mày, nghe tới liền rất ngưu bức.
Cần phải bắt lấy!
Hắn lập tức đi qua, cười hỏi: “Huynh đài, tấm da trên hông ngươi có thể bán sao?”
Đối phương treo ở trên đai lưng, khẳng định là không coi trọng lắm.
Hoặc chính là cố ý, chờ đợi một người hữu duyên.
Dịch Tiểu Phong là người hữu duyên.
Nam tử vừa nghe, cầm lấy tấm da, hỏi: “Ngươi muốn cái này?”
Hắn cẩn thận đánh giá Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong gật đầu.
“Ngươi biết đây là vật gì?”
“Không biết, nhưng cảm giác có duyên với ta, khi lần đầu nhìn thấy nó, ta liền muốn nó.”
Nam tử vừa nghe, trên mặt lộ ra nụ cười cao thâm khó đoán.
Hắn cười nói: “Tại hạ tên là Âu Quân Tử, không biết danh tính các hạ?”
Âu Quân Tử?
Tên này có chút không biết xấu hổ a.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Tại hạ Dịch Tiểu Phong.”
Âu Quân Tử vừa nghe, tay phải bấm ngón tay.
Trong miệng hắn tựa hồ đang niệm gì đó.
Trong đầu Dịch Tiểu Phong không khỏi hiện ra hai chữ.
Thần côn.
Sắc mặt Âu Quân Tử khẽ thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Dịch Tiểu Phong càng đầy ẩn ý.
Hắn trực tiếp đưa tấm da cho Dịch Tiểu Phong, nói: “Thuộc về ngươi.”
Dịch Tiểu Phong tiếp nhận, có chút kinh ngạc: “Không nói điều kiện sao?”
Âu Quân Tử cười nói: “Không cần, ngươi cũng đã nói, ngươi là người có duyên, thật ra trước đây ta còn gặp được mấy người, phàm là có duyên, ta đều có thể cho.”
Dịch Tiểu Phong tò mò, hỏi: “Ngươi từng gặp được ai?”
Âu Quân Tử nghĩ nghĩ, nói: “Thần Nông, Lý Nhĩ, Khổng tiên quân, Hiên Viên, Bạch Hồng Tiêu, còn có mấy người không có tiện nói.”
Dịch Tiểu Phong tức khắc trừng to mắt.
Trong lòng nổi sóng to gió lớn.
Thần Nông?
Một trong Tam Hoàng?
Lý Nhĩ, Thái Thượng Lão Quân?
Còn có Khổng tiên quân, Hiên Viên, Bạch Hồng Tiêu……
Gia hỏa này rốt cuộc là ai?
Nếu là bọn bịp bợm giang hồ, sao có thể nói ra tên Thần Nông cùng Lý Nhĩ?
Hai vị này trong lịch sử Hoa Hạ ở địa cầu, được ghi chép rất nhiều.
Khổng Niệm nhíu mày nói: “Các hạ rốt cuộc là ai? Ta không nhìn thấu ngươi.”
Lần đầu tiên nàng gặp được tồn tại hoàn toàn không thể nhìn thấu.
Nếu nhắm mắt lại, nàng thậm chí không cảm giác được Âu Quân Tử tồn tại.
“Ta là ai không quan trọng, ta chỉ là một cô hồn trên thế gian này, phiêu đãng nơi hồng trần cuồn cuộn, vô dục vô cầu, còn ngươi, thứ ngươi tự cho là số mệnh thật ra là bi kịch, trên đời vốn vô tiên, chỉ là có một đám tồn tại cường đại.”
Âu Quân Tử lắc đầu cười nói, nói xong, hắn xoay người rời đi.
Dịch Tiểu Phong vội vàng theo sau, hỏi: “Ngài sống bao lâu?”
Âu Quân Tử nói: “Biết đối với ngươi cũng không có ý nghĩa, vô luận là dạng người gì, đến từ nơi nào, đều là đang tranh chấp với trời, trời vốn dĩ không phải trời, đáng tiếc, khi có sinh linh, trời liền tồn tại, hơn nữa được giao cho ý nghĩa.”
Giọng nói rơi xuống, Âu Quân Tử hóa thành một sợi khói nhẹ tiêu tán.
Dịch Tiểu Phong sửng sốt, không biết lời hắn nói là có ý gì.
Hắn cúi đầu nhìn về phía tấm da trong tay.
“Xem ra trên thế gian này, còn không ít cao nhân, tuy tiên lộ bị chặt đứt, nhưng phương pháp trường sinh vẫn còn.”
Dịch Tiểu Phong yên lặng nghĩ đến.
Bạch Hồng Tiêu đều có thể nhìn trộm đến sự tồn tại của địa cầu, tự nhiên những người khác cũng có thể.
“Đi thôi, về khách điếm, có thứ tốt chia sẻ cùng ngươi.” Dịch Tiểu Phong cười nói.
Tiên quyết cần máu tiên nhân, Khổng Niệm không phải là tiên thần sao?
Khổng Niệm gật đầu.
……
Khi rất nhiều kiếm khách chạy về hướng cửa đông thành, tin tức đầu tiên truyền vào Long Thành, gây sóng to gió lớn.
Kết quả Bạch Hồng Tiêu quyết đấu với Dương Tuyệt đã xuất hiện!
Hai đời Kiếm Thánh liều chết quyết đấu!
Bạch Hồng Tiêu thắng, trở thành Kiếm Thánh độc nhất vô nhị hiện tại!
Dương Tuyệt chưa chết, nhưng hắn cam nguyện từ bỏ danh hiệu Kiếm Thánh, từ đây quy ẩn núi rừng, không hỏi thế sự.
Tin tức này đã truyền khắp các châu, kinh động thiên hạ!
Chỉ là không có truyền tới Đại Càn châu, nhưng Đại Càn châu cũng có người chơi, người chơi các châu giao lưu, tin tức cũng lan truyền rất nhanh ở Đại Càn châu, chính ma lưỡng đạo muốn trấn áp tin tức đều không được.
Trong Long Thành, ở các khách điếm đều đang đàm luận việc này.
“Dương Tuyệt trở thành Kiếm Thánh đã có 500 năm, đáng tiếc vẫn bị Bạch Hồng Tiêu vượt qua.”
“Hình như Bạch Hồng Tiêu còn chưa tới 300 tuổi đi, quá khủng bố.”
“Mấy chục năm trước, ta đã thấy hắn, khí chất Kiếm Thánh trên người hắn quá mạnh.”
“Bạch Hồng Tiêu tới Loạn Thần châu, hình như chưa từng bại.”
“Ha ha ha, nghe nói ở châu của mình, Bạch Hồng Tiêu còn bị ghét bỏ.”
“Chậc chậc, không nghĩ tới Bạch Hồng Tiêu thật sự có thể thắng, Dương Tuyệt chính là kiếm đạo kỳ tài ngàn năm khó gặp a.”
……
Dịch Tiểu Phong còn không biết việc này, hắn ngồi ở trước bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm tấm da trên bàn.
Vì đề phòng hơi thở lộ ra, hắn kêu Khổng Niệm thi pháp ngăn cách gian phòng này, cho nên cũng không có nghe tiếng nghị luận bên ngoài.
Khổng Niệm nhíu mày nói: “Thật sự có thể được?”
Nàng đã nhỏ máu trên tấm da, cũng không có hiện lên văn tự.
Dịch Tiểu Phong thúc giục nói: “Lại nhỏ thêm một ít.”
Khổng Niệm: “Ta cũng không có máu tươi, máu này là dùng linh lực biến thành.”
“Không có việc gì, ngươi tiếp tục!”
Khổng Niệm bất đắc dĩ, không lay chuyển được Dịch Tiểu Phong, chỉ có thể làm theo.
Lại nhỏ hơn mười giọt máu, hai người yên tĩnh chờ đợi.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Chẳng lẽ Khổng Niệm còn không được tính là tiên thần?
Đúng lúc này!
Tấm da bỗng nhiên phát ra ánh sáng vàng kim.
Ngay sau đó, một đám chữ phát sáng từ tấm da bay ra, từng chữ xoay tròn.
Dịch Tiểu Phong cố nén kích động, cẩn thận nhìn chằm chằm.
Hắn phát hiện mình xem không hiểu.
Chỉ là xem một chữ, hắn liền cảm thấy hoa mắt, có loại cảm giác thần hồn điên đảo.
Những chữ này là tiên văn?
Khổng Niệm lộ vẻ kinh ngạc, nói: “Thật đúng là tiên văn, đôi mắt của ngươi có lai lịch ra sao, những thứ này đều có thể thấy.”
Dịch Tiểu Phong hỏi: “Ngươi có thể phiên dịch một chút sao? Chúng ta cùng học.”
Khổng Niệm: “Không thể phiên dịch, ý nghĩa của tiên văn không phải cố định.”
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Không thể phiên dịch, vậy phải học như thế nào?
Khổng Niệm duỗi tay, bắt lấy một chữ, trực tiếp nuốt vào trong miệng.
Dịch Tiểu Phong sửng sốt, làm gì vậy?
Hai mắt Khổng Niệm bỗng nhiên loé sáng, Dịch Tiểu Phong bị cố định, nháy mắt không thể nhúc nhích.
Tất cả các chữ khác đều bay hướng tới Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong bị ma xui quỷ khiến há mồm, tất cả đều bay vào trong miệng hắn.
Oanh!
Ý thức Dịch Tiểu Phong chợt nổ, cả người run rẩy, tầm nhìn vỡ nát.
Ý thức rơi vào hỗn độn vô tận.
Hắn chìm vào một giấc mộng.
Một giấc mộng vô cùng chân thật.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất