Chương 320: Kiếp trước kiếp này, lột xác
truyendichgiare.com
* * *
Ta tên Trương Tuấn Dật.
Sinh ra trong một sơn thôn nhỏ, cha mẹ đi theo thương hội buôn bán khắp nơi, rất ít khi về nhà.
Ngày thường ta liền đi theo gia gia lên núi hái thuốc.
Từ khi có ký ức, sinh hoạt liền như thế, giản dị tự nhiên, không có phiền não, cũng không có quá nhiều vui mừng.
Mãi cho đến năm mười ba tuổi, ta ở trong núi gặp được một người đã chết, hắn là người tu tiên, từ trong bao đồ của hắn, ta phát hiện phương pháp tu hành.
Ta rảnh rỗi không có việc gì làm, mỗi ngày đều tu luyện.
Hơn nửa năm sau, trong bụng ta có thêm một đoàn khí, ta rất hưng phấn, liền tiếp tục luyện.
Mãi cho đến năm mười sáu tuổi, ta đã là tu sĩ, thoát thai hoán cốt, không muốn ở sơn thôn mãi, khi gia gia qua đời, ta liền một mình rời đi.
Ta hy vọng trở thành người hùng mang kiếm đi khắp nơi, trảm yêu trừ ma, trở thành đại hiệp khí phách trong miệng người kể chuyện trên trấn.
Từ nay về sau nhân sinh diễn ra như ta dự đoán vậy.
Thế gian khắp nơi đều là chốn hiểm ác, sự tình bất công nghĩa quá nhiều.
Ta không ngừng trảm yêu trừ ma, trừng gian diệt ác, lý giải về chính nghĩa càng ngày càng sâu.
Có một lần.
Ta gặp được một tên kiếm khách ở một gian khách điếm, bởi vì trong khách điếm chỉ có chúng ta, ta liền trò chuyện cùng hắn, không nghĩ tới một cuộc trò chuyện liền khiến ta ngưỡng vọng.
Cuối cùng ta cũng tìm được người cùng chung chí hướng.
Chúng ta trò chuyện một ngày một đêm mới từ biệt.
Trước khi đi, người nọ nói cho ta, hắn tên Bạch Hồng Tiêu, hy vọng về sau có duyên gặp lại.
Ta cũng không để trong lòng.
Thiên hạ này rất lớn, mục tiêu của ta là lưu lạc thiên nhai, tuyệt đối không quay đầu lại.
Hai năm sau.
Ở trong núi ta gặp được một nữ tử, nàng bị ngã gãy chân, ta không thể không chăm sóc nàng.
Ở chung hơn mười ngày, ta phát hiện ta yêu nàng.
Nhưng nàng rất thần bí, mỗi khi ta hỏi lai lịch của nàng, nàng luôn qua loa, trả lời cho có.
Cho đến khi nàng đột nhiên hỏi ta muốn cưới nàng hay không.
Ta luống cuống.
Ta phải làm đại hiệp hành tẩu thiên hạ, không muốn dừng lại cưới vợ sinh con, ít nhất cũng không phải hiện tại.
Vì thế ta nhẹ nhàng từ chối.
Nào biết nàng lại vì thế mà nổi giận, hóa thân thành yêu quái, ta sợ tới mức hốt hoảng chạy trốn.
Không chạy trốn được bao lâu, ta đã bị nàng cùng những nữ yêu quái khác bắt bỏ vào sơn động.
Ác mộng bắt đầu rồi.
Ta yêu thương nàng nhưng nàng lại giam cầm ta, mỗi ngày hút dương khí.
Ngay từ đầu, ta còn có chút mê mẩn, cái loại cảm giác này là lần đầu tiên gặp được, nhưng cứ một lần lại một lần, ta phát hiện đây là bẫy rập.
Nàng muốn hại chết ta.
Ta tựa như nàng nuôi dưỡng gia súc, tuy rằng không bị bỏ đói, thậm chí thường xuyên được bồi bổ, nhưng đổi lấy là dương khí đều bị nàng hấp thu.
Mấy tháng sau.
Ta tìm được cơ hội chạy trốn.
May mắn chạy thoát thành công, ta tiếp tục lưu lạc thiên nhai.
Tuổi còn trẻ, cơ thể đã bị đào rỗng, ta đi đường đều rất gian nan.
Nhưng Bạch Hồng Tiêu từng nói, vì hiệp nghĩa trong lòng, mặc dù tan xương nát thịt, cũng không tiếc.
Chỉ cần có người vô tội bị hại, chúng ta liền phải đứng ra.
Sau đó, ta gặp được sơn tặc cướp bóc phú thương, ta dùng phù thuật dọa lui bọn họ.
Không nghĩ tới, vị nữ tử cường tráng như gấu trong thương đội lại một mực muốn gả cho ta.
Ta bị dọa muốn tè.
Ta chạy tiếp.
……
Dịch Tiểu Phong mơ một giấc.
Rất chân thật, trong mộng, hắn là Trương Tuấn Dật.
Cảnh trong mơ mãi tiếp diễn cho đến hắn đi vào Thuần dương thành liền dừng.
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên bừng tỉnh.
Hắn đổ mồ hôi đầy đầu, thở dốc từng ngụm từng ngụm.
Khổng Niệm hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Dịch Tiểu Phong nhìn nhìn tay mình, nói: “Ta vừa gặp một giấc mộng…… Chưa từng chân thật như vậy, ở trong mộng, ta không nhớ được thân phận hiện tại, giống như bị cấy vào một đoạn ký ức, nhưng cũng không phải là đứng ở góc độ người thứ ba, mà là tự thân cảm nhận được.”
Hắn từng được truyền thừa rất nhiều ký ức tu hành, nhưng không có một lần nào chân thật như vậy.
Thậm chí hắn hoài nghi mình chính là Trương Tuấn Dật.
Từ từ!
Trương Tuấn Dật không phải thân phận khi hắn mới vào trò chơi sao?
Nữ nhân cường tráng còn không phải là Vương Mỹ?
Trước kia Trương Tuấn Dật từng gặp được Bạch Hồng Tiêu?
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên cảm thấy Bạch Hồng Tiêu lựa chọn chính mình còn có một nguyên nhân khác……
Ông trời của ta……
Dịch Tiểu Phong càng nghĩ càng thấy ớn.
Mỗi một người chơi trước khi tiến vào trò chơi, thật ra là một người khác, cũng từng ở thế gian này lưu lại dấu vết?
Trách không được Vương Mỹ thích hắn, không phải là giả thiết của trò chơi, mà là Vương Mỹ thật sự gặp được Trương Tuấn Dật……
Còn có nữ yêu kia……
Dịch Tiểu Phong tưởng tượng đến, tự dưng trong lòng sợ hãi.
Tuy rằng ký ức có chút khó có thể miêu tả, nhưng ngay lúc đó, tâm tình hắn thật sự sợ hãi.
Sợ hãi khắc sâu trong lòng!
Khổng Niệm: “Phỏng chừng tiên văn mở ra chỗ sâu trong linh hồn ngươi, khiến ngươi đánh thức ký ức kiếp trước.”
Dịch Tiểu Phong kinh ngạc hỏi: “Kiếp trước? Có thể là đoạt xá không?”
Khổng Niệm lắc đầu nói: “Đoạt xá thì vẫn có thể biết rõ chính mình, hơn nữa linh hồn cùng thân thể ngươi hoàn toàn phù hợp, nếu đoạt xá, ít nhiều cũng sẽ lưu lại một chút dấu vết, ngươi không có đoạt xá.”
Nàng nghi hoặc hỏi: “Sao ngươi cho rằng chính mình đoạt xá đây? Hay là lai lịch trước kia của ngươi không đơn giản?”
Nghe vậy, Dịch Tiểu Phong chảy mồ hôi lạnh, có chút xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào.
Hắn ậm à ậm ừ nói: “Ta chỉ lo lắng ta không phải ta.”
Khổng Niệm cười: “Ngươi yên tâm đi, mệnh cách của ngươi rất cứng, so với nhưng người mà ta từng gặp đều cứng hơn nhiều, không ai có thể đoạt xá ngươi.”
“Ngươi có thể nhìn thấu mệnh cách?”
“Đúng.”
Dịch Tiểu Phong lâm vào hoảng hốt.
Trương Tuấn Dật là kiếp trước của hắn?
Từ từ!
Kết hợp với phát hiện trước đó của hắn, thế giới trò chơi rất có thể là thế giới trước kia của nhân loại……
Hay mỗi một người chơi ở thế giới này đều có kiếp trước, khi tiến vào trò chơi trực tiếp biến thân thành kiếp trước của mình?
Nếu như thế, vì sao dân cư trong thế giới trò chơi trong tự dưng khi không tăng thêm mấy lần?
Dịch Tiểu Phong càng nghĩ càng khó có thể lý giải.
Hắn hỏi: “Đúng rồi, mệnh cách Tần Cầm Tuyết như thế nào?”
Khổng Niệm trả lời: “Cũng cứng, nhưng không cứng như ngươi, trên người nàng cũng không có dấu vết đoạt xá.”
Dịch Tiểu Phong nghĩ không rõ, có lẽ về sau mới có thể hiểu.
Hắn không nghĩ nữa, mà là cảm thụ thân thể của mình.
Sau khi nuốt vào những chữ đó, hắn cũng không có cảm giác mình mạnh thêm.
Từ từ!
Dịch Tiểu Phong động dung.
Tu vi của hắn không thay đổi, nhưng trên Kim Đan lại in những tiên văn đã nuốt vào.
Hắn thử thúc giục Kim Đan.
Oanh!
Linh lực tiết ra, hóa thành kiếm khí.
So với lúc trước mạnh hơn không chỉ mười lần!
Kiếm khí của hắn lại lột xác!
Niềm vui thật lớn bao phủ Dịch Tiểu Phong.
Khổng Niệm hừ nói: “Ngươi phải cảm tạ ta, bởi vì ta là tiên thần, những tiên văn kia kháng cự ta, vì đề phòng bị ta tiêu diệt, tất cả đều tiến vào trong cơ thể ngươi, thành toàn cho ngươi.”
Dịch Tiểu Phong hỏi: “Chúng nó dừng ở trên Kim Đan của ta, chỉ làm kiếm khí của ta mạnh hơn sao?.”
“Cảnh giới của ngươi còn chưa đủ, chờ ngươi có Nguyên Anh, Hóa thần, chúng nó còn giúp ngươi liên tục lột xác.”
Lời Khổng Niệm nói làm Dịch Tiểu Phong không khỏi chờ mong.
Khổng Niệm chậc chậc bảo lạ nói: “Những tiên văn này, ngươi làm thế nào mà phát hiện? Trước đó ta không nhìn thấu tấm da này.”
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Dùng tâm xem, cơ duyên sẽ vẫy tay với ngươi, trừ khi ngươi vô duyên với nó.”
Khổng Niệm nghĩ nghĩ, thật đúng là mình vô duyên a.
Nàng dò hỏi: “Ta có thể tiến vào trí nhớ của ngươi hay không, nhìn xem giấc mộng vừa rồi?”