Chương 350: Bà Sa thụ
Biên: Hắc Dược
* * *
Trong khi cả Internet ở thế giới hiện thực đang hỗn loạn, Dịch Tiểu Phong cùng Hàn Uyên, Lữ Thư An, Hồ Liệt vẫn đang tìm kiếm Thiên Tru kiếm.
Dịch Tiểu Phong càng hiếu kỳ với Tương Tà thiên địa hơn.
Nơi này ẩn giấu rất nhiều thần tiên!
Bề ngoài nhìn như Thiên tông nắm quyền khống chế, nhưng thực tế thì lại chẳng thể làm gì Tương Tà thiên địa được.
Ngược lại Hồ Liệt lại càng ngày càng lo lắng trăm bề.
Thiên tông thực sự gặp nguy hiểm!
Bên ngoài có Quỷ Vương điện tập kích, bên trong lại có nội gián thông đồng với nhau.
Hồ Liệt chỉ mới nghĩ tới đã thấy đau đầu rồi.
"Sư phụ, bây giờ người mạnh tới mức nào rồi? Sao đồ đệ cảm thấy người đã sắp đuổi kịp được sư tổ rồi?" Hàn Uyên hỏi.
Sau lần ngộ đạo ở Thiên Đạo ngọc bích, nhìn Dịch Tiểu Phong tưởng như nội liễm, nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tản mát ra một cỗ khí thế không thể hình dung được.
Hàn Uyên cảm thấy Bạch Hồng Tiêu cũng chỉ có vậy thôi.
Dịch Tiểu Phong vỗ vỗ trán, tức giận mà nói: "Đủ lông đủ cánh rồi thì dám giẫm đạp sư tổ hả?"
Hàn Uyên cười hì hì, hắn nói: "Ta là nói lời thật lòng."
Hắn từ fan cứng của Bạch thánh thành fan cuồng của Dịch thần rồi.
Lữ Thư An lên tiếng nói:" Sư phụ đã lột xác rồi, ngay cả ta cũng không nhìn thấu được."
Hồ Liệt trợn trắng mắt, tiểu tử này thật đúng là biết chém gió.
Ngươi có thể nhìn thấu được sư phụ ngươi sao?
Hàn Uyên thì lại không đả kích Lữ Thư An, bởi vì hắn biết Lữ Thư An có Hỗn Nguyên thiên nhãn.
Nghe lời Lữ Thư An nói, ánh mắt Hàn Uyên nhìn về phía Dịch Tiểu Phong đã biến thành mê muội từ lúc nào.
Không.
Là mê đệ.
Đột nhiên!
Dịch Tiểu Phong lại trông thấy một mảnh ánh sáng hồng.
Rất lớn!
Chẳng lẽ lại là một khối Thiên Đạo ngọc bích nữa?
Dịch Tiểu Phong kích động, càng bước nhanh hơn.
Thật ra hắn không hoàn toàn tin vào lời của Chu Thừa Thiên, chỉ là Chu Thừa Thiên rất mạnh, không nhất thiết phải trở mặt thành thù với hắn.
Nếu như vẫn còn một khối Thiên Đạo ngọc bích nữa, chắc chắn Dịch Tiểu Phong sẽ tiếp tục lĩnh hội.
Dù sao hắn cũng là người địa cầu, còn có Thiên Đạo thạch bảo hộ hắn đây.
"Đằng trước có bảo vật!" Dịch Tiểu Phong lên tiếng cười nói.
Lời vừa nói ra, ánh mắt của ba người Hàn Uyên trong nháy mắt sáng lên.
Bốn người càng tăng tốc.
Đằng trước là một khe núi hẹp, nước sông rất bẩn, một cây cổ thụ cao lớn đang tỏa ra ánh sáng hồng đứng chênh vênh phía trên sườn núi.
Dịch Tiểu Phong đi tới trước gốc cây, trước mắt hắn hiện ra một dòng chữ:
Bà Sa thụ: Cây quỷ, hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt cùng với hồn phách của người qua đường, có thể dùng luyện chế thần binh, thậm chí là Tăng Thọ đan.
Tăng Thọ đan?
Ánh mắt Dịch Tiểu Phong sáng bừng.
Đan phổ lúc trước hắn thu được từ trong tay thành chủ của Thất Tinh đan thành đã có ghi chép lại loại này.
Tăng Thọ đan có thể có tác dụng với Liễu Như Thấm, Nam Tần tôn giả hay không?
Dịch Tiểu Phong suy nghĩ một chút, hắn lấy Vô Pháp kiếm ra, chuẩn bị chặt cây.
Ào ào!
Bỗng nhiên Bà Sa thụ bắt đầu lắc lư, rõ ràng không có gió thổi.
Một cỗ tà phong tạt vào mặt, khiến cho ba người Hàn Uyên kinh hãi mà rút kiếm ra.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày, hắn mở miệng nói: "Ta chỉ cần vài nhánh cây thôi, sẽ không làm hại tới ngươi, nhưng nếu ngươi cự tuyệt, vậy thì đừng trách ta không khách khí."
Bà Sa thụ có linh!
Nghe vậy, một tiếng vang truyền đến từ nơi xa xôi: "Nhân tộc các ngươi đã chặt bao nhiêu cành cây của ta rồi, nói là buông tha cho ta, nhưng thực tế là tiếp tục tra tấn ta."
Nghe giọng nói, dường như là giọng nói của nữ tử.
Dịch Tiểu Phong híp mắt mà nói: "Vì sao ngươi không hóa hình rồi chạy trốn?"
Bà Sa thụ đáp lời: "Chạy? Phải chạy như thế nào? Có chạy đến đâu đi nữa thì cả thiên hạ này cũng đều là thiên hạ của Nhân tộc các ngươi?"
Dịch Tiểu Phong tiếp lời: "Ngươi cho ta hai nhánh cây, ta đưa ngươi ra ngoài, từ nay về sau, ngươi làm việc cho ta, ta sẽ không hại ngươi nữa, cũng sẽ giúp ngươi che giấu thân phận."
"Sao ta có thể tin tưởng ngươi được?"
Rất rõ ràng, Bà Sa thụ này đã không ngừng nghe những lời này không chỉ một lần này.
Dịch Tiểu Phong bình tĩnh mà nói: "Ngươi có thể tin, cũng có thể không tin, nhưng đây là cơ hội của ngươi, ở lại đây thì vĩnh viễn không có cơ hội nữa, không phải ta thèm muốn ngươi, chỉ là bằng hữu của ta cần ngươi cứu giúp, cho nên ta không thể không xuống tay, nếu như ngươi không tin, ta vẫn sẽ chặt một cành cây của ngươi rồi mới đi."
Dịch Tiểu Phong bước chân phải lên, một cỗ kiếm khí đáng sợ xông lên trời, làm mặt đất chấn động.
Từ sau khi bước chân vào đế đạo, đây là lần đầu tiên Dịch Tiểu Phong phải xuất ra thực lực bản thân.
Trong lòng ba người Hàn Uyên, Lữ Thư An, Hồ Liệt hết sức kinh hoàng.
Dịch Tiểu Phong hoàn toàn không giống một tu sĩ ở Kim đan cảnh tầng thứ chín.
Nói là Hóa Thần cũng không quá!
Trong nháy mắt, Bà Sa thụ ngừng lắc lư.
Ngay cả mây trôi bồng bềnh trên trời cũng ngưng trệ lại.
Dường như tất cả mọi thứ đều đứng yên lại.
Dịch Tiểu Phong không vội vã ra tay, mà là cho Bà Sa thụ một chút thời gian.
Thật lâu sau...
Bà Sa thụ lên tiếng: "Được, ta đồng ý với ngươi."
Lời nói vừa rơi xuống, ba cành cây tự đứt đoạn, rơi xuống mặt đất.
Ngay sau đó, Bà Sa thụ phát ra ánh sáng, hóa thành một vị nữ tử.
Nữ tử mặc một bộ áo xanh, trên tóc còn ghim vài chiếc lá cây, vẻ mặt nàng lạnh lùng, nhưng cũng coi như là có tính cách.
Dịch Tiểu Phong nâng tay trái lên, cách không hút ba nhánh cây dưới đất lên, thu vào nhẫn trữ vật.
Hồ Liệt nhìn nhìn tới ngu luôn.
Cái cây này xinh đẹp như vậy?
Dịch Tiểu Phong lại hỏi: "Ngươi tin ta rồi?"
Bà Sa thụ đáp lời: "Ngươi rất thẳng thắn, chả có vẻ nịnh hót ta gì cả, hơn nữa lúc ngươi gặp Chu Thừa Thiên ta cũng đã nhìn thấy rồi, hy vọng ngươi có thể nói lời giữ lời, giữ kín thân phận của ta, từ nay về sau ngươi bảo hộ ta."
Chu Thừa Thiên?
Xem ra Bà Sa thụ rất mạnh, vậy mà có thể quan sát được tình huống bên phía Thiên Đạo ngọc bích kia.
Dịch Tiểu Phong thầm nghĩ.
Bà Sa thụ không tiếng động đi tới trước mặt Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong lên tiếng: "Từ bây giờ trở đi, cứ gọi ngươi là Bà Sa đi."
Nghe thấy cái tên, ai mà có thể nghĩ tới Bà Sa thụ chứ?
Bà Sa gật đầu.
Hàn Uyên không nhịn được mà hỏi: "Ngươi có biết Thiên Tru kiếm ở đâu không?"
Hồ Liệt đứng ở một bên, ánh mắt phức tap.
Không nghĩ tới Dich Tiểu Phong thu phục được Bà Sa thụ dễ dàng như vậy, chỉ là Bà Sa thụ nhắc tới Chu Thừa Thiên, dường như Chu Thừa Thiên có tác dụng rất lớn, rốt cuộc Dịch Tiểu Phong và Chu Thừa Thiên có quan hệ thế nào?
Hắn không nghĩ ra, dứt khoát lười nghĩ đến nữa.
Dù sao thì Dịch Tiểu Phong là đại ca của hắn, nên sẽ không hại hắn.
"Thiên Tru kiếm? Ta khuyên các ngươi từ bỏ ý định này đi." Bà Sa thụ lắc đầu mà nói.
Hàn Uyên nhíu mày:"Vì sao?"
"Thiên Tru kiếm ở trong tay một vị chí cường giả nào đó, không lấy đi được." Bà Sa đáp.
Cường giả...
Ngoại trừ Chu Thừa Thiên, còn có cường giả khác nữa sao?
Bốn người Dịch Tiểu Phong đều bị dọa sợ.
Hồ Liệt truy hỏi: "Người đó là ai?"
Bà Sa trả lời: "Ta cũng không rõ, nhưng hắn canh giữ Thiên Tru kiếm mỗi ngày, bất luận kẻ nào đến gần cũng đều phải chết."
Dịch Tiểu Phong nghi hoặc mà hỏi lại: "Việc này Thiên tông chưa từng hỏi ngươi?"
Bà Sa trả lời: "Từng hỏi rồi, ta cũng đã từng nói Thiên Tru kiếm ở đâu luôn rồi."
Đã từng nói?
Vậy vì sao Thiên tông còn phải phái người đi tìm Thiên Tru kiếm?
Dịch Tiểu Phong chần chừ mà nhìn về phía Hồ Liệt.
Sắc mặt Hồ Liệt đột nhiên thay đổi.
Rất rõ ràng!
Nội gián của Thiên tông chính là vị tôn tướng giám sát Tương Tà thiên địa.
Đột nhiên Dịch Tiểu Phong cảm thấy, Tương Tà thiên địa này có thể chính là một cái bẫy.
Trước hết tìm cách thu hút nhân tài đi vào, rồi lại bắt gọn một mẻ, đến khi đó, tương lai của Thiên tông coi như bị bóp chết hơn phân nửa, Quỷ Vương điện lại đối phó với nhóm cao thủ đứng đầu của Thiên tông, trong ngoài kết hợp, đánh Thiên tông tan rã.
Rốt cuộc là kẻ nào đang trù tính tất cả những thứ này?
Quả nhiên đủ ác độc!
Dịch Tiểu Phong cất lời:" Chúng ta đi thôi, nhanh chóng rời khỏi đây."
Hồ Liệt gật đầu, hắn cũng muốn sớm nói cho phụ thân biết chuyện này.
Dưới sự dẫn dắt của Hồ Liệt, bọn họ nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc đó...
Bên trong một tòa đại điện âm u.
Một nam tử mặc trường bào đứng trước một khối thủy tinh lớn, hai tay hắn giấu dưới lớp áo choàng, vẻ mặt lạnh lùng, trên đầu có đội vương miện, ánh mắt kiêu ngạo.
Trong khối thủy tinh phản chiếu bóng dáng của bốn người Dịch Tiểu Phong.
Nam tử mặc trường bào nở nụ cười lạnh lùng mà nói: "Con trai của Hồ Đình Quân lại không phải là phế vật, đáng tiếc, các ngươi biết quá muộn rồi."