Chương 358: Lý Nhĩ
Biên: LapTran
* * *
Giả Nguyên tìm kiếm một hồi lâu sau, cuối cùng cũng móc ra được một thanh kiếm.
Đây là một thanh kiếm gỗ, bình thường không có gì lạ, như được điêu khắc từ tay thợ mộc bình thường thôi, không có bất kỳ sát khí nào.
"Chỉ thế thôi sao?"
Dịch Tiểu Phong nhíu mày rồi hỏi, hắn cứ cảm thấy mình bị chơi rồi.
Giả Nguyên thổi một hơi vào thanh kiếm gỗ trong tay, trong phút chốc, kiếm gỗ lóe ra kiếm quang rực rỡ, lưỡi kiếm nhanh chóng dài hơn, biến thành một thanh kiếm quang rực rỡ chói mắt, kiếm tựa như sấm sét rền vang, làm cho trước mắt người ta sáng ngời.
Giả Nguyên vung kiếm lên trời, một đạo kiếm khí tráng lệ phóng ra, thế không thể đỡ, chém mây trời làm hai nửa.
Hắn thu kiếm lại, nhìn về phía Dịch Tiểu Phong rồi đắc ý mà cười nói: "Thế nào?”
Đó là những gì mà hắn tâm đắc.
Xét về bề ngoài, thanh kiếm gỗ này có thể hoàn toàn vượt qua tất cả các thanh kiếm khác!
Cho đến bây giờ, không có một thanh kiếm nào có thể phát ra thứ ánh sáng chói mắt như vậy, vừa nhìn đã thấy giống thần kiếm rồi.
Dịch Tiểu Phong không khỏi nhớ đến thanh Hàn kiếm ngàn năm mà hắn đã tặng cho Khổng Niệm cũng là một thanh quang kiếm.
Quang kiếm rất phổ biến trong các trò chơi trực tuyến khác, nhưng lại rất hiếm thấy trong trò chơi Thiên Đạo Tiên Hiệp.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Cũng không tệ lắm, nhưng muốn vượt qua được Can Tương thì không thể chỉ có hoa hòe lòe loẹt thôi.”
Nhất thời Giả Nguyên cảm thấy khó chịu, hắn nói: "Quan hệ của huynh đài và Can Tương rất tốt hả?"
Dịch Tiểu Phong lắc đầu.
“Vậy ngươi cũng là đúc kiếm sư?”
"Cũng không phải, ta chỉ là một gã kiếm khách mà thôi."
“Lấy kiếm của ngươi ra cho ta nhìn một cái, dựa vào cái gì mà ngươi lại có giọng điệu lớn lối như vậy chứ!”
Đối mặt với sự khiêu khích của Giả Nguyên, Dịch Tiểu Phong vẫn lắc đầu.
Hắn xoay người rời đi.
Giả Nguyên chặn lại trước mặt hắn, hừ nói: "Thế nào? Chê cười ta xong thì đi à?”
Dịch Tiểu Phong tức đến bật cười, đầu óc của cái tên này đúng là không bình thường!
Lúc này, Dịch Tiểu Phong lấy Vô Pháp kiếm ra!
Mũi kiếm chỉ thẳng vào Giả Nguyên, sát khí khủng bố bộc phát khiến cho Giả Nguyên kinh hãi mà mạnh mẽ lui về phía sau.
Giả Nguyên nhìn chằm chằm vào Vô Pháp kiếm, hắn trừng lớn hai mắt.
Từng sợi huyết khí từ trong lưỡi kiếm của Vô Pháp kiếm rời rạc phóng ra, khí thế của yêu kiếm bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Giả Nguyên cảm thấy hắn như bị một con hung thú kinh thế nhìn chằm chằm, sống lưng phát lạnh.
Thanh kiếm này…
Bàn tay cầm quang kiếm của Giả Nguyên bắt đầu run rẩy.
Bịch một tiếng!
Hắn trực tiếp quỳ gối xuống trước mặt Dịch Tiểu Phong, tựa như bị sét đánh.
Cả người hắn ta rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Hắn ném thanh quang kiếm trong tay của mình ra, hắn cắn răng mà hỏi: "Đây là do Can Tương luyện chế ra?"
Dịch Tiểu Phong cười rồi nói: "Có liên quan tới hắn, nhưng không tính là do hắn luyện chế ra."
Giả Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, khuôn mặt rúm ró, trong mắt hắn tràn đầy vẻ không cam lòng, hắn nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?”
Dịch Tiểu Phong nói: "Ta nói rồi, ta chỉ là một gã kiếm khách, về phần danh tính, không đáng nhắc đến, kiếm khách trong thiên hạ này nhiều như vậy, ngươi có thể nhớ được bao nhiêu người chứ?"
Giả Nguyên gắt gao mà nhìn chằm chằm vào Vô Pháp kiếm, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ thống khổ.
"Trên thế gian này sao lại có bảo kiếm như vậy..."
Hai tay Giả Nguyên ôm đầu, vậy mà hắn lại quỳ rạp trên mặt đất mà gào khóc.
Vẻ mặt Dịch Tiểu Phong cổ quái.
Cái quái gì vậy?
Thế mà khóc rồi?
Dịch Tiểu Phong hoàn toàn không cách nào hiểu được.
Giả Nguyên bắt đầu vò đầu, búi tóc bị hắn vung vẩy, tóc tai cũng bị cào loạn lên…
Dịch Tiểu Phong thu kiếm lại, hắn hỏi: "Ngươi không cần phải như vậy, ta cũng không phải đúc kiếm sư."
“Ngươi không phải là đúc kiếm sư... Ngươi không phải…? Tại sao chứ…? Tại sao kiếm của ta lại kém như vậy…? Tại sao vậy chứ…?”
Giả Nguyên gào khóc đến mức giọng nói cũng nghẹn ngào.
Một tên đàn ông mà lại khóc thành như vậy…
Dịch Tiểu Phong cạn lời rồi, hắn cũng không biết phải an ủi như thế nào nữa.
Vào đúng lúc này, đột nhiên Giả Nguyên bật dậy, chạy về phía cuối chân trời.
“Kiếm! Kiếm! Kiếm! Ta không chế tạo ra được thanh kiếm tốt nhất trên thế gian này! Ta là phế vật!”
Giả Nguyên vừa chạy vừa gào khóc, tựa như một tên điên.
Bỗng nhiên Dịch Tiểu Phong nhớ đến một người, sắc mặt hắn càng thêm cổ quái.
Chẳng lẽ…
Đây chính là Tầm Kiếm si nhân kia?
Dịch Tiểu Phong càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng, hắn cạn lời tới cực điểm.
Chẳng lẽ Tầm Kiếm si nhân là do bị hắn bức ép mà thành sao?
Nhưng tên này cũng sống quá lâu rồi nha!
Dịch Tiểu Phong lắc đầu bật cười, hắn lười nghĩ nhiều, dù sao người điên cũng không phải là hắn.
Hắn xoay người rời đi.
Tiếp tục tầm bảo.
….…..
Ba ngày sau.
Trên đường về của Dịch Tiểu Phong.
Hắn vẫn không tìm được bảo bối gì khiến cho hắn hứng thú cả.
Tu vi càng cao, tầm nhìn sẽ càng cao, cũng không còn niềm vui nhỏ bé như trước nữa rồi.
Chẳng trách ở xã hội hiện đại, người có tiền đều rất phiền não.
Dịch Tiểu Phong cũng không gặp Giả Nguyên lần nào nữa.
Cũng không biết có phải Giả Nguyên thật sự điên rồi không nữa.
Nhớ tới việc này mà Dịch Tiểu Phong cảm thấy hơi ngượng.
Hắn đã quá kiêu ngạo.
Còn ép người khác hóa điên…
Dịch Tiểu Phong đi dọc theo đường về, Tương Tà Thiên Địa cũng không hiểm trở như ở tương lai, hắn đi nhanh hết mức về phía trước, không quá nửa ngày hắn đã tìm thấy Hàn Uyên, Lữ Thư An, Bà Sa.
Thương thế của hai đồ nhi đã hồi phục rồi, hiện đang luyện kiếm.
Bà Sa cũng đang tu luyện dưới tàn cây, nàng nhắm hai mắt lại, cực kỳ yên tĩnh, mang lại cho người ta cảm giác tĩnh lặng của năm tháng.
“Sư phụ!”
Hàn Uyên kinh ngạc mà kêu lên, lập tức chạy ra nghênh đón.
Lữ Thư An cũng như vậy.
Dịch Tiểu Phong cười rồi hỏi: "Vết thương khỏi rồi?"
Hai vị đồ đệ gật đầu, bắt đầu hỏi thăm thu hoạch của Dịch Tiểu Phong trong mấy ngày nay.
Dịch Tiểu Phong nói: "Chả thu hoạch được gì, Can Tương vẫn còn sống, ở đây cũng không có bảo bối vô chủ."
Ở một nơi khác.
Can Tương đang tu luyện không khỏi co giật khóe miệng.
Mỗi lần nghe thấy Dịch Tiểu Phong nói hắn vẫn còn sống, hắn liền đau nhói cả lòng mề.
Ta thực sự phải chết sao?
Bà Sa đứng dậy, nhìn hắn từ phía xa xa.
Dịch Tiểu Phong đi tới, đang định lên tiếng thì có một người đi ra từ sau gốc cây.
Nhìn thấy hắn, Dịch Tiểu Phong lập tức ngây người.
Người này...
Chu Thừa Thiên?
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Chu Thừa Thiên này rất trẻ tuổi, không có khí chất Kiếm tiên sau này, mang khuôn mặt ngây thơ.
"Lý Nhĩ tiền bối tới rồi." Bà Sa mở miệng nói.
Lý Nhĩ...
Dịch Tiểu Phong nhìn xung quanh, cũng không hề nhìn thấy bóng dáng của Lý Nhĩ.
Đúng lúc này, một thân ảnh xuất hiện dưới gốc cây.
Đây là một lão giả mặc đạo bào, tiên phong đạo cốt, mặt mũi hiền lành, hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của Dịch Tiểu Phong về Lão tử.
Dịch Tiểu Phong lập tức hành lễ rồi nói: "Bái kiến tiền bối."
Lý Nhĩ chính là tiên nhân trong truyền thuyết của nhân tộc, đáng nhận một bái của hắn.
Lý Nhĩ vuốt râu rồi cười nói: "Tiểu hữu, tư chất của ngươi cao hơn đồ nhi của ta rất nhiều, ta thật muốn thu ngươi làm đồ đệ á."
Chu Thừa Thiên vừa nghe được thì nụ cười trong nháy mắt cứng lại.
Dịch Tiểu Phong lắc đầu mà nói: "Đồ đệ này của ngài có gân cốt bất phàm, phong độ hiên ngang, hắn đã được định là sẽ trở thành Kiếm tiên rồi, ta không so sánh được.”
Những lời này khiến mặt Chu Thừa Thiên lại hớn hở, hảo cảm của hắn đối với Dịch Tiểu Phong cũng tăng lên.
“Ha ha, tiểu hữu đã qua lại với Can Tương rồi sao?” Lý Nhĩ hỏi.
Hắn thay đổi chủ đề, rõ ràng là không muốn hiểu thêm về chuyện tương lai.
Dịch Tiểu Phong gật đầu.
Lý Nhĩ đánh giá Dịch Tiểu Phong, hắn nói: "Đã vào đế đạo rồi, không tồi, chỉ là tu vi hơi yếu, ngươi có muốn nâng cao tu vi hay không?"
Ánh mắt Dịch Tiểu Phong sáng ngời, hắn gật đầu rồi nói: "Tất nhiên rồi!”
Lý Nhĩ giơ tay lên, một cái hồ lô xuất hiện trong tay hắn.
"Đây là Kim Đan mà ta luyện chế, chuyên tăng cường tu vi, ngươi và ta luận bàn một chút, nếu có thể đụng vào được góc áo của ta, hồ lô này ta sẽ giao cho ngươi." Lý Nhĩ cười nói.
Không biết vì sao, Dịch Tiểu Phong cảm thấy nụ cười này cực kỳ xấu xa.
Dịch Tiểu Phong lắc đầu mà nói: "Vậy thôi bỏ đi, ta không cần nữa.”
Lý Nhĩ sửng sốt, hắn nói: "Mấy viên đan dược này có thể khiến cho ngươi trực tiếp tăng lên tới Hóa Thần, ngươi không cần?"
Hóa thần?
Mí mắt Dịch Tiểu Phong co giật mạnh, nhưng hắn vẫn cố gắng khắc chế, hắn nói: "Kiếm của ta không phải dùng để so đấu, kiếm khách là dùng kiếm để phòng thân giết địch.”
Làm gì có chuyện tốt như vậy, nhất định có âm mưu!