Chương 389: Ngũ đế thiên kiếm trận
truyendichgiare.com
* * *
“Đan dược còn dư cấp cho đệ tử trong môn đi.” Cô Kiếm mở miệng nói, chủ động nộp lên.
Dịch Tiểu Phong lắc đầu nói: “Thiên hạ kiếm khách không thiếu Nguyên Anh, ngươi tiếp tục dùng, sớm ngày đột phá Hóa thần, lấy một quả đan dược cho Nam Tần nhìn xem, xem hắn có thể nhận ra là đan dược gì hay không.”
Cô Kiếm gật đầu.
Dịch Tiểu Phong lập tức rời đi, một lần nữa trở lại phủ Kiếm thủ.
Hàn Uyên này thật cổ quái.
Hay là muốn mượn sức Cô Kiếm?
Nếu chỉ là nhớ tình cũ, sao không cho sư phụ hắn đan dược chứ?
Dịch Tiểu Phong có chút ghen tị.
Tâm tình khó chịu, Dịch Tiểu Phong quyết định nhích người tiếp tục tấn công thế lực tứ tinh, khuếch trương địa bàn Thiên hạ kiếm khách.
Ba ngày sau, Dịch Tiểu Phong thành công thu phục một tông môn tứ tinh.
Cũng là một mình đấu, lấy thực lực cường đại tuyệt đối làm đối phương tâm phục khẩu phục.
Phương thức này của Dịch Tiểu Phong không có tổn thương người khác, cho nên sau khi thu phục, tông môn đối phương cũng không một câu oán hận.
Đương nhiên, nếu cho bọn họ cơ hội, bọn họ vẫn có khả năng phản bội.
Dịch Tiểu Phong tiếp tục chinh chiến.
Mỗi ngày tiếp theo đều phá được một phương thế lực.
Bảy ngày sau, Thiên hạ kiếm khách đã thành bá chủ các thế lực chung quanh.
Danh hiệu Kiếm Tôn, không người dám cản.
Thậm chí có tình huống Dịch Tiểu Phong tự báo danh hào, đối phương trực tiếp đầu hàng.
Dịch Tiểu Phong dừng lại, để Thiên hạ kiếm khách hấp thu các thế lực phụ thuộc mới.
Hôm nay.
Trên đường trở về, Dịch Tiểu Phong nghe nói một sự kiện.
Bí cảnh Thiên tông, Tương Tà thiên địa sụp đổ, vô số tu sĩ chen chúc vào, cướp đoạt pháp khí, thiên tài địa bảo bên trong, tục truyền có Kiếm Tiên lui tới, bị người khác bắt gặp, trực tiếp bỏ chạy.
Dịch Tiểu Phong không khỏi cảm khái.
Thiên tông thật sự muốn đổ.
Dịch Tiểu Phong đang đứng ở một lầu các, nơi này đang tiến hành đấu giá hội, hắn cùng rất nhiều tu sĩ đứng ở hành lang lầu hai, nghe mấy tin tức này.
Hắn đợi hai canh giờ, phát hiện không có bảo bối làm hắn động tâm.
Đa số đồ vật tản ra ánh sáng hồng đều có thể mua ở vương thành, không cần thiết ra giá trên đấu giá hội.
Dịch Tiểu Phong xoay người rời đi.
Mới vừa đi khỏi lầu các, hắn lại đụng vào người.
Lúc này, hắn không có đẩy lui đối phương.
Dịch Tiểu Phong vui vẻ, lần trước đụng ra Lục đạo ma thể, lúc này đây?
Hắn cẩn thận đánh giá đối phương, phát hiện đối phương mang đấu lạp, khăn che mặt rất thần kỳ, thần thức không thể xuyên thấu.
Dịch Tiểu Phong nhìn không thấu tu vi đối phương, cũng không cảm thụ được đối phương mạnh cỡ nào.
“Dịch huynh đệ, ra khỏi thành một chút.”
Đối phương ném xuống những lời này liền rời đi.
Dịch Tiểu Phong vừa nghe, đây không phải Phong Tuyệt Luân sao?
Tên này làm như thế nào mà khôi phục thương thế nhanh như vậy?
Dịch Tiểu Phong vội vàng đuổi theo.
Hai người rời thành, đi vào một vùng rừng núi.
Phong Tuyệt Luân dừng lại, xoay người nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, gỡ đấu lạp xuống.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Chỉ thấy trán Phong Tuyệt Luân xuất hiện một cái vết máu, ẩn hiện ánh sáng xanh lóng lánh, miệng vết thương không thể khép lại.
“Ngươi làm sao vậy?” Dịch Tiểu Phong dò hỏi.
Miệng vết thương này cũng không phải là bị Hỗn thế tứ hầu đánh.
Phong Tuyệt Luân cắn răng nói: “Bị một vị tôn tướng đánh, ta tìm ngươi, chính là vì một chuyện, giúp ta đi đánh thức tông chủ Thiên tông đang bế quan, cũng chính là sư phụ ta.”
Dịch Tiểu Phong bất đắc dĩ nói: “Ngươi đều bị thương, ta có thể thành công sao?”
Bốn vị tôn tướng trấn thủ chỗ tông chủ Thiên tông chủ bế quan, hắn làm sao có thể thành công?
Huống hồ, hắn đang trộm lãnh thổ Thiên tông, không muốn đi đánh thức tông chủ Thiên tông.
“Ngươi có thần thông dịch chuyển, ta tới kiềm chế, ngươi trực tiếp nhảy vào, chỉ cần ngươi truyền vào pháp trận, hơi có chút động tĩnh, sư phụ ta có thể biết được, đến lúc đó ngươi liền nói Thiên tông gặp nạn, bốn vị tôn tướng liền không tổn thương được ngươi.” Phong Tuyệt Luân nghiêm túc nói.
Dịch Tiểu Phong im lặng.
Phong Tuyệt Luân trầm giọng nói: “Ta biết rõ dã tâm của ngươi, nếu cứ tiếp tục như thế này, đến lúc đó đám tôn tướng phân rã Thiên tông, một mạch tông chủ liền sẽ đứt, Trương tôn tướng cũng có không ít bạn tốt, nhất định san bằng Thiên hạ kiếm khách của ngươi, nếu ngươi không hỗ trợ, Thiên tông sớm hay muộn cũng phân liệt, ta chỉ muốn giữ được một mạch tông chủ, chia cho ngươi một ít thế lực phụ thuộc lại như thế nào.”
Mày Dịch Tiểu Phong giãn ra.
Nói như vậy, hắn có thể lý giải.
Chỉ là quá nguy hiểm.
Hắn không dễ dàng lao vào nguy hiểm.
Phong Tuyệt Luân tiếo tục nói: “Nếu ngươi nguyện ý, xong việc, ta để sư phụ truyền thụ tuyệt học Thiên tông là Ngũ Đế thiên kiếm trận cho ngươi, sư phụ ta vốn sẽ truyền kiếm trận này cho ta, ngươi có ân đối với Thiên tông, ta tuyệt đối có thể khiến hắn truyền cho ngươi!”
Ngũ Đế thiên kiếm trận……
Mắt Dịch Tiểu Phong sáng lên.
Kiếm trận này, có thể nói là như sấm bên tai.
Lúc trước Tề Tử Nhạc từng nói, tuyệt học kiếm đạo mạnh nhất của Thiên tông đó là Ngũ Đế thiên kiếm trận, nghe nói kiếm trận này từng trấn giết qua trăm vạn người, uy lực vô cùng, chỉ có tông chủ mới có thể tu luyện.
Dịch Tiểu Phong động lòng.
Kiếm pháp hắn đã thấy đủ, nhưng kiếm trận còn chưa từng học.
Tuyệt học kiếm trận lợi hại như thế, là kiếm khách, ai không muốn học.
Hắn cân nhắc một chút, quyết định tin tưởng thần thông dịch chuyển của mình.
Thực lực của tôn tướng, cũng coi như đã tiếp xúc.
“Quyết không nuốt lời?” Dịch Tiểu Phong nhướng mày hỏi.
Phong Tuyệt Luân bắt lấy tay Dịch Tiểu Phong, tình ý chân thành nói: “Dịch huynh đệ, trước đó ngươi đã cứu ta, nếu lần này giúp ta, kiếp này, ta còn thiếu ngươi một cái mạng!”
Ánh mắt kia, giống như đang nhìn tình nhân.
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên nhớ tới cái tên này thích nam nhân.
Hắn vội vàng rút tay về, bất đắc dĩ nói: “Được được được.”
Phong Tuyệt Luân lộ ra nụ cười, cười đến thật đẹp.
Má ơi!
Lòng ta muốn vặn vẹo sao?
Dịch Tiểu Phong cảm thấy rùng mình.
Hắn nói sang chuyện khác, hỏi: “Khi nào hành động?”
“Hiện tại!”
Ánh mắt Phong Tuyệt Luân sáng quắc nói: “Càng nhanh càng tốt!”
Dịch Tiểu Phong gật đầu đồng ý.
Nhưng mà.
Không đến nửa ngày, hắn liền hối hận.
Phong Tuyệt Luân người như có độc, dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, tới chỗ vui liền động tay động chân.
Vì Ngũ Đế thiên kiếm trận, Dịch Tiểu Phong nhịn.
……
Ba ngày sau.
Dịch Tiểu Phong cùng Phong Tuyệt Luân đi tới gần nơi đó.
Đây là một mảnh hoang mạc, phía trước có bốn tòa núi lớn, đều là cao ngất trong mây, nối đất với trời.
Ở giữa bốn tòa núi lớn là một mảnh ốc đảo, rừng cây dày đặc, bị một mảng ánh sáng vàng kim bao vây, ở trung tâm ốc đảo có một tòa núi nhỏ.
“Sư phụ ta liền ở nơi đó, giữa bốn ngọn núi có pháp trận, từ bên trong nhìn không thấy bên ngoài, bên ngoài cũng thấy không rõ bên trong, bên trong thật ra rất lớn, sư phụ vốn sợ sợ bị quấy rầy, dù sao hắn có tu vi như vậy, mỗi lần bế quan đều từ mười năm trở lên, trước kia đều không có xuất hiện vấn đề, lúc này mới bế quan một năm, Thiên tông liền rối loạn, ai.”
Phong Tuyệt Luân thở dài nói, hắn không cam lòng.
Thiên tông tốt đẹp biết bao, hiện giờ toàn bộ Loạn Thần châu đều đang nhìn Thiên tông mà chê cười.
Dịch Tiểu Phong đã mơ hồ cảm nhận được bốn tòa núi lớn có khí tức mạnh mẽ, cũng không yếu hơn Trương tôn tướng.
Dịch Tiểu Phong hỏi: “Sao bốn tôn tướng không giết ngươi?”
Phong Tuyệt Luân trả lời: “Nếu ta đã chết, sư phụ ta nhất định sẽ cảm ứng được, bởi vì chúng ta có nhân quả sư đồ, bọn họ không dám giết ta.”
“Nga, chính ngươi cũng không dám liều chết, đúng không?”
Phong Tuyệt Luân im lặng, có chút xấu hổ.
Ai nguyện ý chết?
Dịch Tiểu Phong mở miệng nói: “Hành động đi.”