Chương 406: Yêu tôn thức tỉnh
Biên: Hắc Dược
* * *
"Sinh cơ của nàng đã bị lấy đi rồi. . ."
Sắc mặt Lý Minh Không ngưng trọng, hắn trầm giọng mà nói.
Hắn vội vàng vận chuyển linh lực trị liệu cho Lý Thiền Nhi.
Một gã trưởng lão nói với vẻ hưng phấn:
"Nàng ta không chết, có phải nói rõ được rằng kiếp nạn này đã chấm dứt rồi hay không? Đổi thành cho chúng ta lên, chắc chắn sẽ trực tiếp chết quách luôn!"
Phỉ Long căm tức mà nhìn hắn, mắng:
"Lời này của ngươi còn có lương tâm nữa hay không?"
Những người khác cũng chỉ trích theo, nhưng trên mặt mỗi người đều khó có thể khắc chế được vẻ hưng phấn.
Đây chính là lòng người.
Dịch Tiểu Phong cảm khái vạn phần.
"A ——"
Lý Thiền Nhi bỗng nhiên bừng tỉnh, nàng thở dốc từng ngụm từng ngụm, cả người run rẩy.
"Nàng ta sắp sống lại rồi. . . Nàng ta sắp sống lại rồi. . ."
Lý Thiền Nhi hoảng sợ mà kêu lên, ngữ khí của nàng vô cùng bén nhọn, kẻ khác đều khiếp đảm trong lòng.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy biển sao bên trong Minh Không đồ nổi lên gợn sóng cuồn cuộn.
Một cỗ uy áp khó có thể hình dung được bắt đầu tràn ra, càng ngày càng mạnh.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày, tâm tình của hắn lại thấy bất an.
Sao lại thế này. . .
"Không ổn rồi! Bảo các đệ tử chuẩn bị chiến đấu!"
Lý Minh Không cao giọng hô, hắn dẫn đầu bay lên trên.
Các trưởng lão khác nghe theo phân phó, cũng bay lên theo, giọng nói của bọn họ liên tiếp vang lên, kêu gọi các đệ tử của Minh Không môn.
Dịch Tiểu Phong gắt gao mà nhìn chằm chằm vào Minh Không đồ, bày trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Hắn liếc nhìn Lý Thiền Nhi, nàng cứ giống như là gặp phải ác mộng, đầu đầy đổ mồ hôi, vẫn kinh hồn chưa bình tĩnh lại được.
Đúng lúc này!
Minh Không đồ bỗng nhiên tối xuống, quang mang đang chiếu ra bỗng biến mất, thành trì của Minh Không môn lâm vào trong bóng tối.
Ầm ầm ầm ——
Tiếng sấm chấn vang, giống như trời sập.
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên nhìn thấy trong bóng tối của Minh Không đồ xẹt qua một bóng đỏ.
Kinh dị!
To lớn!
Đó là. . .
"Xà yêu?"
Có người hoảng sợ mà kêu lên.
Không chỉ là Dịch Tiểu Phong, những người khác cũng nhìn thấy được.
Cả người Lý Minh Không run rẩy, hắn lẩm bẩm nói:
"Xong rồi. . . Xong rồi. . . Yêu tôn sắp sống lại rồi. . ."
Các đệ tử của Minh Không môn đều ào ào mà bay lên không, nhiều không kể siết, hình ảnh cực kỳ đồ sộ.
Chẳng qua là trạng thái của đại đa số người còn chưa khôi phục lại, lung lay sắp đổ.
Ầm ——
Vô Pháp kiếm run rẩy kịch liệt.
Kiếm linh kinh hô ở trong lòng Dịch Tiểu Phong:
"Yêu khí thật là cường đại! Chủ nhân, chúng ta rút lui đi! Không thể địch lại được đâu!"
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Ngay cả Vô Pháp kiếm cũng đều sợ hãi, đối phương ít nhất còn mạnh hơn so với Lục Nhĩ mi hầu nữa.
Nhưng nếu mà hắn rút lui, vậy thì yêu ma có thể tập kích Thiên Hạ Sơn hay không?
Dịch Tiểu Phong càng nghĩ càng rối rắm.
Hắn đột nhiên cảm giác được có người nhìn chằm chằm vào mình, hắn quay phắt đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ở trên đỉnh của một tòa cung điện phía xa có một thân ảnh đứng đó, nhìn như là là cái bóng từ hắc khí ngưng tụ mà thành, không thấy rõ được khuôn mặt cụ thể.
Không biết vì sao, vừa nhìn thấy hắn ta, Dịch Tiểu Phong không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc.
Bóng người này. . .
Dịch Tiểu Phong nhíu mày, hắn lẩm bẩm:
"Đồ nhi."
Bóng đen tựa hồ là nghe thấy được, hắn nhảy lên theo, nhằm phía Lý Minh Không.
Lý Minh Không chú ý thấy tập kích của hắn, không nói hai lời, lập tức huy quyền đánh ra.
Một quyền này là dùng hết toàn lực, ẩn chứa linh lực cuồng bạo, trực tiếp xé rách cả không gian, sinh ra từng khe hở màu đen, mơ hồ còn có thể nhìn thấy được lôi điện đang đan xen.
Trong lòng tất cả mọi người đều run lên.
Bao gồm Dịch Tiểu Phong ở trong đó.
Uy thế của một quyền này rất bá đạo, tựa như là có thể đánh vỡ tung được cả bầu trời!
Thân hình của bóng đen nhoáng lên một cái, xẹt qua tay phải của Lý Minh Không.
Xẹt xẹt ——
Mọi người bị kiếm quang bất thình lình xuất hiện chói mắt.
Lúc mở mắt ra lần nữa, bọn họ nhìn cánh tay phải của Lý Minh Không bị chặt đứt.
Bóng đen nhanh chóng giơ tay lên, bắt lấy đầu của Lý Minh Không.
Rầm!
Quyền kình của Lý Minh Không thổi quét về phía đường chân trời, cường quang thoáng hiện ra, đại địa lay động kịch liệt, núi cao ở phương xa trực tiếp bị dập nát, bụi đất bay lên, tựa như là đại địa bị sao băng giáng xuống đập trúng vậy.
"Môn chủ!"
Mọi người kinh hô, nhìn thấy Lý Minh Không bị người thần bí trực tiếp đánh bại, bọn họ cảm thấy cả thế giới quan đều vỡ vụn hết cả.
Sao lại có thể như thế!
Ở trong lòng bọn họ, Lý Minh Không có thể nói là cường giả đứng đầu thiên hạ, thậm chí còn có thể sánh vai với Hiên Viên Thần nữa, kết quả. . .
Ánh mắt Dịch Tiểu Phong phức tạp mà nhìn về phía bóng đen.
Trực giác nói cho hắn biết, bóng đen này chính là Hàn Uyên.
Không.
Hẳn phải xưng là Hàn tôn!
"Sức mạnh của phàm nhân, buồn cười."
Bóng đen cười lạnh mà nói, trong giọng nói tràn ngập sự trào phúng.
Hắn nhìn xuống tất cả mọi người mà nói:
"Tất cả đều quỳ xuống hết cho bản tôn!"
Một cỗ uy áp đáng sợ đến cực điểm bùng nổ, cơ hồ là trong nháy mắt, mọi người bị ép tới mức rơi xuống trong thành, không có ai có thể đứng lên được.
Ngoại trừ một người.
Đó chính là Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong không có cảm nhận được uy áp của hắn, nhưng có thể nhìn thấy các trưởng lão ở cách đó không xa đang quỳ trên mặt đất, mang vẻ mặt thống khổ.
Thật mạnh!
Chỉ dựa vào uy áp là đã có thể trấn áp được cả Minh Không môn...
Khổng tiên quân tại thế cùng lắm thì cũng chỉ như thế này thôi.
"Yêu tôn thức tỉnh, các ngươi nếu muốn bảo toàn tính mệnh thì hãy cầu nguyện đi, nếu như Yêu tôn cao hứng, có lẽ có thể thả cho các ngươi một con đường sống!"
Bóng đen tiếp tục nói, cùng lúc đó, mọi người có thể nhìn thấy được một cái đuôi rắn xuất hiện bên trong Minh Không đồ, chiếm cứ hơn phân nửa Minh Không đồ.
Rất khó tưởng tượng được bản tôn của Yêu tôn mạnh mẽ bao nhiêu.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Hắn nghĩ tới một người.
Chính xác mà nói là một yêu.
Nữ tôn của yêu tộc!
Trong lịch sử, Hàn tôn liên thủ với nữ tôn của yêu tộc, chém giết Can Tương Mạc Tà.
Thân phận của nữ tôn yêu tộc rất thần bí, Dịch Tiểu Phong đã từng nghi ngờ rằng là Vân Mộc Hương.
Nhưng hắn không thể xác định được.
Như vậy xem ra, giao tình của Hàn tôn và Yêu tôn cũng đủ lâu dài, cũng kéo dài đến mấy ngàn năm rồi.
Sương tím cuồn cuộn lan tràn ra khắp cả Minh Không đồ, sương tím lan tràn tựa như là một con cự mãng chậm rãi bò ra từ Minh Không đồ, làm cho da đầu người nhìn run lên.
Sương tím ngưng tụ thành một cái đầu rắn thật lớn, còn khổng lồ hơn so với núi cao nữa.
Đầu rắn há mồm ra, bắt đầu hút khí.
Trong phút chốc, thân thể của tất cả mọi người bên trong Minh Không môn đều vỡ tung ra, máu tươi hóa thành huyết khí bốc lên.
"A a a ——"
Tiếng kêu thảm thiết cũng vang lên theo, liên tục không ngớt, giờ khắc này, Minh Không môn hóa thành địa ngục nhân gian.
Dịch Tiểu Phong nắm chặt song kiếm trong tay.
Tuy rằng hắn cũng từng từng động sát tâm với Minh Không môn, nhưng mà hắn cũng không muốn nhìn thấy thảm kịch như thế.
Giết thì được, nhưng cách chết kiểu này thì quá mức tàn nhẫn rồi!
Yêu tôn thật sự là rất khủng bố, chỉ dựa vào hơi thở là đã có thể làm cho Dịch Tiểu Phong sợ hãi rồi, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mắt của Yêu tôn nhìn quét qua toàn thành, bỗng nhiên thoáng nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, mắt rắn co rút kịch liệt.
Nàng ta ngậm miệng lại, hóa thành một luồng sương tím nổ tung.
Tiếng kêu thảm thiết cũng im bặt lại.
Tuy rằng các trưởng lão mất máu rất nhiều, nhưng cũng không có nguy hiểm tới sinh mệnh.
Sương tím bỗng nhiên đánh úp về phía Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong kinh hãi, hắn vội vàng nâng Thiên Tôn kiếm lên, tiến vào trạng thái Thiên Hạ Kinh Thần kiếm, quanh thân hắn phát ra kiếm quang.
Hắn trực tiếp thi triển thần thông dịch chuyển, muốn chạy ra khỏi thành này.
Nhưng mà hắn hoảng sợ phát hiện ra có một cỗ lực lượng vô hình bao vây lấy hắn, làm cho hắn không thể nhúc nhích được.
Hỏng bét!
Dịch Tiểu Phong muốn vung kiếm lên, nhưng song kiếm lại trở nên vô cùng nặng nề.
Sương tím đi tới trước mặt hắn rồi huyễn tán, một thân ảnh xinh đẹp thướt tha xuất hiện trước mắt Dịch Tiểu Phong.
Nữ tôn của yêu tộc!
Nửa người trên của nàng là thân người, nửa người dưới là đuôi rắn, mặc một chiếc váy dài màu tím được chế từ vảy rắn, ngũ quan của nàng tinh xảo, nhưng môi tựa như là đang nhỏ máu, hốc mắt tràn ngập sát khí, tròng mắt là mắt rắn, đầu đội mũ quan màu tím bầm.
Bốn mắt nhìn nhau!
Trong lòng Dịch Tiểu Phong phát lạnh.
Vân Mộc Hương?
Không đúng!
Vân Mộc Hương năm đó không phải là bộ dáng này!
Yêu tôn gắt gao mà nhìn chằm chằm vào Dịch Tiểu Phong, nhìn đến mức Dịch Tiểu Phong nổi hết cả da gà.