Chương 420: Phương pháp sử dụng Khí Vận kính
Biên: Hắc Dược
* * *
"Ngươi đã từng gặp được rất nhiều Thiên Mệnh chi nhân?"
Dịch Tiểu Phong mặt không chút thay đổi mà hỏi, hắn cũng không hề bị đối phương dọa sợ, khí tức của tên này không bằng hắn.
Người mặc áo choàng đen cười chua xót mà nói:
"Không tính là nhiều, cũng không đến năm đầu ngón tay, ngươi chính là Kiếm tôn Dịch Tiểu Phong uy chấn Loạn Thần châu gần đây nhỉ, ngươi muốn đối địch với âm phủ?"
Quả nhiên là người của âm phủ!
Chỉ có điều là sao âm phủ lại có con người?
Dịch Tiểu Phong híp mắt mà hỏi:
"Ngươi rõ ràng là con người, nhưng lại dốc sức vì âm phủ?"
"Thần của âm phủ vốn là con người, âm phủ mới là cõi về chân chính của phàm nhân, ở thế gian nếm trải sinh ly tử biệt không bằng làm quỷ âm phủ tiêu dao suốt đời."
Người mặc áo choàng đen hừ nói, lời nói của hắn làm cho Dịch Tiểu Phong lại cảm thấy có chút đạo lý.
Chẳng qua là lý trí nói cho hắn biết, đây là lời của quỷ!
Ầm một tiếng!
Thành trì phía sau Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên nổ tung, bên trong lớp bụi đất cuồn cuộn, Khổng Niệm nhanh chóng lao tới.
Tay phải của nàng vung lên, vô số phàm nhân bay ra từ trong bụi đất, bay về phía bên ngoài thành, khung cảnh khá đồ sộ.
Nàng dùng thần lực của tự thân bao vây lấy đám phàm nhân, lúc rơi xuống đất không có một ai bị thương.
Khổng Niệm bay tới trước mặt Dịch Tiểu Phong.
Dịch Tiểu Phong hỏi:
"Giải quyết rồi?"
Khổng Niệm gật đầu.
Hai người nhìn về phía người mặc áo choàng đen.
Người mặc áo choàng đen cũng không có bối rối, hắn vẫn lộ ra nụ cười quỷ dị như cũ.
"Các ngươi có thể ngăn cản được lần này, nhưng các ngươi có thể ngăn cản cả âm phủ sao?"
Người mặc áo choàng đen cười khinh miệt mà nói, bỗng nhiên hắn nâng hai tay lên.
Dịch Tiểu Phong cũng cầm Thiên Tôn kiếm đâm thẳng về phía trước.
Người mặc áo choàng đen hóa thành quỷ khí, bị Thiên Tôn kiếm đánh tan.
"Dịch Tiểu Phong, lần sau chúng ta sẽ còn gặp lại, thật ra ta muốn xem ngươi có thể ngăn ta được mấy lần!”
Tiếng cười của người mặc áo choàng đen quanh quẩn trong thiên địa.
Dịch Tiểu Phong nghe thấy mà nhíu mày.
Người này có bệnh à?
Dịch Tiểu Phong cũng không hiểu hắn đang cười cái gì nữa.
Khổng Niệm lên tiếng nói:
"Người này nửa người nửa quỷ, trên người có khí tức của quỷ thần, hắn còn mạnh hơn so với vị quỷ thần mà ta vừa mới gặp được kia nữa."
"Có ý gì? Nửa thần nửa quỷ, sao lại có thể mạnh hơn cả quỷ thần?"
"Quỷ thần cũng có phân chia cấp bậc, không lẽ ngươi cho rằng tất cả tiên thần đều mạnh như nhau?"
"Cũng đúng."
Dịch Tiểu Phong lắc lắc đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Hai người tiếp tục lên đường.
Sau khi bọn họ rời đi, đám phàm nhân kia liên tiếp thức tỉnh, nhìn về phía thành trì đã hóa thành phế tích, bọn họ có loại cảm giác dường như đã qua được mấy đời.
...
Đoạn Yêu sơn.
Dịch Tiểu Phong, Khổng Niệm nhìn ngọn núi này từ phía xa xa, bên trong rừng núi hoang vắng, Đoạn Yêu sơn tựa như một khúc xương bị gãy, cao vút vĩ đại, cả ngọn núi đều tối đen, tản ra khí thế tà ác khiến tim đập nhanh.
Yêu khí của vùng này cực kỳ nồng đậm, thậm chí làm cho Dịch Tiểu Phong cảm thấy được có hơi ghê tởm.
Hắn tản thần thức ra tìm tòi một vòng nhưng cũng không phát hiện được bóng dáng của yêu quái.
"Tạm thời không có yêu quái, chúng ta chờ ở chỗ này hay là lên núi?"
Khổng Niệm hỏi.
Dịch Tiểu Phong nói:
"Tất nhiên là nơi đây, lỡ như bên trên có bẫy thì sao?"
Khổng Niệm gật đầu.
Hai người tìm một mảnh đất trống ngồi xuống.
Ở vùng này, Dịch Tiểu Phong cũng không dám tu luyện.
Yêu khí quá nặng nha!
Nếu là hấp thu quá nhiều yêu khí sẽ dễ dàng tẩu hỏa nhập ma.
Bọn họ chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi mà thôi.
Rảnh rỗi đến mức vô vị, hai người lại bắt đầu luận đạo.
Giữa trưa ngày tiếp theo.
Cuối cùng thì Yêu tôn cũng đã đến.
Chỉ thấy Hỗn Thế tứ hầu khiêng một cái kiệu màu đen, giẫm chân đi trong hư không, yêu khí cuồn cuộn tựa như từng con từng con rồng đen đang lượn lờ, khí thế đồ sộ.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Đây cũng quá phô trương rồi đó!
"Kiếm tôn ta có vẻ không đủ trình độ rồi, sau này chắc phải phô trương hơn."
Dịch Tiểu Phong yên lặng nghĩ, bỗng nhiên hắn nhớ tới tương lại lúc trước Khổng Niệm đã dùng Nhân Quả kính nhìn thấy được, hắn ở tương lai ngồi ở trên ngai vàng do vạn kiếm đan xen nhau tạo thành, tràng diện đó cũng rất đẹp.
Sau này có thể bắt chước theo.
Thuận theo nhân quả đi.
Hỗn Thế tứ hầu rất nhanh đã đi đến trên đỉnh đầu hai người Dịch Tiểu Phong.
"Cùng đến đây với bản tôn."
Giọng nói của Yêu tôn truyền đến từ trong không gian, ngữ khí bình tĩnh, nghe không ra bất kỳ dao động tình cảm gì.
Hỗn Thế tứ hầu tiếp tục đi tới, Dịch Tiểu Phong và Khổng Niệm đi theo sát phía sau.
Một hồi lâu sau.
Khổng Niệm lên tiếng nói:
"Các hạ vẫn luôn dùng thần niệm nhìn chằm chằm và ta, có dụng ý gì?"
Yêu tôn cười nói:
"Chỉ là nhìn không thấu ngươi mà thôi, không nghĩ tới bên cạnh Dịch Tiểu Phong còn có nhân vật cấp bậc như ngươi, chẳng trách năm đó hắn không để mắt bản tôn."
Dịch Tiểu Phong vừa nghe thế thì thầm kêu không ổn.
Hỗn Thế tứ hầu vừa nghe thấy thế cũng đều hơi sửng sốt.
Dịch Tiểu Phong từng từ chối Yêu tôn?
Làm sao có thể!
Dựa vào cái gì chứ?
Hỗn Thế tứ hầu có một loại cảm giác bị vũ nhục, cả đám quay đầu nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, ánh mắt ẩn chứa sát ý.
Dịch Tiểu Phong không nói gì, hắn không chút khách khí mà trừng lại bọn chúng.
Tiếp đó mọi người không nói gì thêm.
Đi tới đỉnh núi của Đoạn Yêu sơn, Dịch Tiểu Phong nhìn thấy một cái thung lũng thật lớn, bên trong chồng chất vô số xương trắng, đại đa số đều là của yêu thú, cũng có thể thấy xương cốt của con người.
Rậm rạp chi chít, bao trùm khắp phạm vi vài dặm, với địa thế sâu không lường được này, rất khó tưởng tượng nơi này có bao nhiêu xương cốt.
Hỗn Thế tứ hầu dừng lại.
Bức màn bên hông chiếc kiệu đen bị xốc lên, Yêu tôn vươn một bàn tay ra.
Ngón tay nàng trắng noãn bóng loáng vô cùng hoàn mỹ, nàng chỉ tay xuống đám xương cốt dưới thung lũng, trong phút chốc, tất cả xương cốt bắt đầu rung lên kịch liệt.
"Nơi đây thông hướng Yêu giới."
Giọng nói của Yêu tôn vọng ra.
Dịch Tiểu Phong cũng không kinh ngạc, lúc trước hắn đã từng nghĩ đến loại khả năng này rồi.
Hắn hỏi:
"Đi tới Yêu giới có ích lợi gig cho ta?"
Yêu tôn nói:
"Ngươi sở hữu Khí Vận kính, người ngươi giết được càng mạnh, khí vận ngươi lấy được càng nhiều, đạt tới giai đoạn nhất định, người được khí vận Thiên Đạo gia trì sẽ trở nên mạnh mẽ rất nhanh, Loạn Thần châu bị Thiên Đạo ngăn cách không thể độ kiếp được, cho nên ngươi cũng không cách nào nhận được khí vận, đi tới Yêu giới thì sẽ khác, vả lại, bản tôn muốn giết Đại yêu thánh, một kích cuối cùng có thể nhường cho ngươi."
"Tru giết Đại yêu thánh, ngươi sẽ nhận được lượng khí vận khổng lồ, thậm chí có thể một bước lên mây, tương ứng ngươi phải gánh trên lưng nghiệp lực ngập trời, ngươi có dám muốn không?"
Nghe vậy, trong lòng Dịch Tiểu Phong kinh ngạc, không nghĩ tới Khí Vận kính còn có thể dùng theo cách này.
Hắn cười nói:
"Đó là tất nhiên, cơ hội như vậy sao ta lại có thể buông tha được?"
Yêu tôn cười nói:
"Không hổ là ngươi, so sánh với ngươi của lúc trước, một chút cũng không thay đổi, năm đó Can Tương nhận được Khí Vận kính rồi luyện chế thành thanh kiếm trong tay ngươi, chính là hy vọng ngươi dựa vào Khí Vận kính mà trở nên cường đại đến mức có thể phá vỡ được Âu Quân Tử, hắn cũng coi như là hao tổn tâm huyết."
Nếu Khí Vận kính đúng là được sử dụng như lời Yêu tôn nói vậy, vậy thì Dịch Tiểu Phong quả thật có hi vọng đánh bại Âu Quân Tử.
Dịch Tiểu Phong hỏi:
"Trước khi chết Can Tương có lời gì muốn nói không."
Quan hệ giữa hắn với Can Tương cũng không quá thân thiết, chỉ là có qua có lại, cho nên hắn cũng sẽ không báo thù thay cho Can Tương.
"Quả thật có nói một câu, chẳng qua là bây giờ không thể nói cho ngươi biết được."
Yêu tôn cười nói.
Dịch Tiểu Phong nhíu mày.
Lúc này, xương cốt ở phía dưới bỗng nhiên bị dập nát rồi lắng xuống dưới, ánh sáng chiếu tỏ, cả thung lũng biến thành một cánh cửa thật lớn.
Cửa đi Yêu giới!
Dịch Tiểu Phong không phải là lần đầu tiên đi tới Yêu giới, nhưng lần này hắn rất khẩn trương.
Lúc trước có Bạch Hồng Tiêu đi cùng hắn, lần này thứ hắn phải đối mặt chính là sinh tử khó dò.
Hỗn Thế tứ hầu lập tức bay xuống.
Dịch Tiểu Phong, Khổng Niệm theo sát phía sau.
"Vị Yêu tôn này xem ra rất là nhớ thương ngươi đó."
Khổng Niệm bỗng nhiên truyền âm cho Dịch Tiểu Phong, ngữ khí trêu tức.