Chương 65: Rốt cuộc cũng lấy được quả, cơ duyên lớn
truyendichgiare.com
* * *
“Nha? Sư phụ Kiếm Thánh của ta giết tới điên rồi? Chính là trận chiến năm đó hắn một mình đấu ma đạo ấy sao?” Dịch Tiểu Phong tò mò hỏi.
Hắn vẫn luôn rất tò mò thực lực thật sự của Bạch Hồng Tiêu.
Lần này đối mặt với Đồ tâm lão tổ, bởi vì nguyền rủa, hắn tổng cảm thấy Bạch Hồng Tiêu còn không có đạt tới mức vô địch.
Tuy rằng cuối cùng Bạch Hồng Tiêu vẫn là dựa vào chính mình tru sát Đồ tâm lão tổ, nhưng ở trong lòng Dịch Tiểu Phong, cường giả vô địch chân chính là sẽ không ngã xuống.
Hàn Uyên giành trả lời trước: “Trận chiến ấy có thể nói là vang dội cổ kim, từ xưa đến nay, không có người có thể giống như sư tổ Kiếm Thánh, trấn áp một châu ma đạo, ít nhất trong lịch sử Đại Càn châu chưa từng có.”
“Kiếm Thánh sư tổ khiêu chiến từng môn trong ma đạo ngũ hùng, từ tông chủ, đến đệ tử ngoại môn, đều là bị dọa tới mức quỳ xuống đất xin tha.”
“Từ đó về sau, danh Kiếm Thánh hoàn toàn dừng ở trên đầu tổ sư, lúc trước còn có các kiếm tu khác tranh phong cùng sư tổ, nhưng sau trận chiến ấy, không còn người dám cuồng ngôn có thể thắng sư tổ.”
Nhìn thấy hắn lộ vẻ mặt cuồng nhiệt, Dịch Tiểu Phong càng thêm tò mò trận náo nhiệt năm đó.
Trải qua như vậy giống vai chính trong tiểu thuyết nha.
Dịch Tiểu Phong hỏi: “Kiếm Thánh vì sao phải một mình đấu toàn bộ ma đạo?”
Hắn cất bước đi tới, tiếp tục tìm kiếm thất sắc lưu ly quả.
Cái chuyện mấu chốt này, cũng không thể chậm trễ thời gian.
Hàn Uyên đuổi kịp bước chân hắn, vừa đi, một bên lại nói: “Việc này thì không rõ ràng lắm, có người nói là bởi vì tông chủ Thiên kiếm thánh tông thiếu chút nữa bị ma đạo hại, cũng có người nói sư tổ là vì một nữ nhân, còn có người nói là vì con hắn, mỗi người nói một kiểu.”
Trần Lan nói tiếp: “Có lẽ là vì một kiện chí bảo, ở trước trận đại chiến kia, một thanh thần kiếm xuất thế, dẫn tới thiên hạ quần hùng vì thứ này mà nổi lên tranh đoạt.”
Hai người bắt đầu tranh luận, bên nào cũng cho là mình đúng.
Dịch Tiểu Phong nghe đến đầu to lên.
Khán giả cũng theo đó mà suy đoán trận chiến năm ấy.
Cảnh tượng Đồ tâm lão tổ bị tru diệt rõ ràng trước mắt, khán giả đều có thể đoán được là Bạch Hồng Tiêu mượn tay Dịch Tiểu Phong giết Đồ tâm lão tổ.
Một kiếm đáng sợ kia rốt cuộc là tu vi cỡ nào mới có thể thi triển ra?
Hiện giờ, Bạch Hồng Tiêu đã trở thành nhân vật có sức hút nhất trong《 Trò chơi Thiên Đạo Tiên Hiệp 》 , đây là phạm vi toàn cầu.
Tiết mục phát sóng trực tiếp ở các khu vực khác đều không có gian nan như khu vực phương đông, cũng không có gặp được đại năng nguyên anh như Bạch Hồng Tiêu, Đồ tâm lão tổ.
Trong đó thực lực Bạch Hồng Tiêu thì không rõ, hư hư thực thực vượt qua Nguyên Anh.
Dưới mặt đất, không gian không ngừng rung động, bên ngoài có tiếng hò hét hết đợt này đến đợt khác.
Dịch Tiểu Phong vẫn không có nghe được âm thanh nhắc nhở tuyển thủ bị đào thải.
Xem ra giai đoạn đầu tiết mục trợ giúp rất lớn cho tuyển thủ giai đoạn hai, một đám đều rất cẩn thận.
Dịch Tiểu Phong cũng nhớ không rõ có bao nhiêu tuyển thủ đã bị đào thải.
Tìm một vòng.
Dịch Tiểu Phong đều không có nhìn thấy thất sắc lưu ly quả.
Tốc độ cướp đoạt của các tu sĩ khác cũng rất mau, Dịch Tiểu Phong chú ý tới có mấy người nhặt được hộp, pháp khí.
Tay chân thật nhanh!
Vừa nhìn liền biết là tuyển thủ, được sự dẫn dắt của hắn!
Dịch Tiểu Phong cũng không vội.
Trong kịch bản lần này, cơ duyên mà hắn lấy được đã đủ nhiều.
Kim tất suất, Diêm căn kiếm pháp, đạp phong thuật, Hắc mãng ám tiễn, xích vân kiếm, Thiên kiếm lệnh, dung kim thiết, Cửu chuyển nhiếp hồn đăng, nhẫn trữ vật.
Có thể nói là được mùa!
Hiện tại Dịch Tiểu Phong chỉ có một mục tiêu.
Thất sắc lưu ly quả!
Tìm được thất sắc lưu ly quả, hắn liền có thể yên tĩnh chờ kịch bản kết thúc.
“Nơi này có một gian hầm tối.” Một nữ đệ tử Tố Tâm Cung mở miệng nói.
Dịch Tiểu Phong tức khắc bị hấp dẫn.
Cửa hầm tối nằm trên mặt đất, bị cành cây cháy ngăn trở, rất khó phát hiện.
Hàn Uyên dùng kiếm đẩy cửa ra, phía dưới thông đạo tối thui, duỗi tay không thấy mười ngón.
“Mùi máu tươi thật nồng, xác định muốn đi xuống?” Trần Lan hỏi.
Dịch Tiểu Phong do dự.
Loại hầm tối này sẽ cất giấu thất sắc lưu ly quả?
Hàn Uyên cười nói: “Đồ nhi đi xuống trước nhìn một cái, thay sư phụ tìm thất sắc lưu ly quả, coi như lễ bái sư!”
Nói xong, Hàn Uyên liền nhảy vào trong hầm tối.
Dịch Tiểu Phong bị sự gan dạ của hắn hù dọa.
Chẳng lẽ mấy kẻ tài cao gan cũng lớn nha?
Dù sao Dịch Tiểu Phong không dám đi xuống.
Lúc này.
Tần Cầm Tuyết bỗng nhiên đi tới.
Trần Lan năm nữ nâng kiếm, ngăn cản nàng tới gần Dịch Tiểu Phong.
“Lại có tin tức gì sao?” Dịch Tiểu Phong cười hỏi.
Tần Cầm Tuyết xác thật cung cấp cho hắn không ít tin tức, nhưng cũng có trứng dùng.
Đều là tin tức ngay sau đó sắp phát sinh, có tác dụng gì?
Cho nên Dịch Tiểu Phong không nợ nàng.
Muốn cùng phân chia thất sắc lưu ly quả, chuyện đó không có cửa đâu.
Tần Cầm Tuyết mở miệng nói: “Ngươi quyết định đầu nhập vào Thái tử Bắc Nguỵ hay là nhị hoàng tử?”
Dịch Tiểu Phong trả lời nói: “Ta hiện tại là đồ đệ Kiếm Thánh, không cần theo ai.”
Tần Cầm Tuyết im lặng.
Nhìn thấy nàng câm nín, trong lòng Dịch Tiểu Phong có chút sảng khoái.
Cảm giác dựa thế thật sự không tồi.
“Bắc Nguỵ là một trong ba vương triều lớn ở Đại Càn châu, lúc này đây chúng ta gặp phải tranh đấu ngôi vị thừa kế của hoàng thất Bắc Nguỵ, nhìn như nguy hiểm, thật ra là cơ duyên, nếu là có thể nắm lấy cơ hội, về sau nhất định có thể xuôi gió xuôi nước, ngươi……” Tần Cầm Tuyết nghiêm túc nói.
Nói xong lời cuối cùng, nàng do dự.
Dịch Tiểu Phong cười như không cười nói: “Giúp ngươi dẫn tiến một chút?”
Tần Cầm Tuyết gật đầu.
Dịch Tiểu Phong lắc đầu nói: “Ta có chỗ tốt gì? Ta cũng không phải là người tốt.”
Tần Cầm Tuyết há mồm, không có phát ra âm thanh, mà là dùng khẩu hình truyền lại tin tức.
Dịch Tiểu Phong động dung.
Bà nương này nói rõ ràng là thất sắc lưu ly quả!
“Ngươi như thế nào có……” Dịch Tiểu Phong nhíu mày hỏi.
Tần Cầm Tuyết mỉm cười nói: “Mấy ngày nay ta không có nhàn rỗi, từ sau khi ngươi biến mất, ta liền phát hiện Từ Lãng không thích hợp, có khả năng đã sớm cấu kết cùng người khác, ruồng bỏ chúng ta, cho nên ta một mình tìm kiếm bảo bối kia.”
Quá trình thì nàng không có nói.
Mỗi người có cơ duyên của mình, nàng không cần phải nói quá nhiều.
Dịch Tiểu Phong chú ý tới trên ngón trỏ tay trái nàng nàng có một quả nhẫn.
Nhẫn trữ vật!
Không hổ là người hạng nhất trong giai đoạn một tiết mục, có chút thủ đoạn.
Dịch Tiểu Phong không có lập tức đáp ứng.
Hắn chờ Hàn Uyên trở về.
Một lát sau.
Hàn Uyên đi ra từ hầm tối, trong tay còn cầm một người.
Người này mình đầy thương tích, máu thịt lẫn lộn.
Dịch Tiểu Phong xem xét một chút, không khỏi kinh ngạc.
Tằng Thụ?
“Bên dưới đều là tù nhân, phần lớn đều đã chết, tiểu tử này còn sống, hắn nói hắn nhận thức sư tổ Kiếm Thánh.” Hàn Uyên đem Tằng Thụ vứt trên mặt đất, vẻ mặt ghét bỏ.
Dịch Tiểu Phong câm nín.
Hắn không để ý đến Tằng Thụ, mà là nhìn về phía Hàn Uyên hỏi: “Không có?”
Hàn Uyên gật đầu.
Dịch Tiểu Phong thở dài một hơi, nhìn về phía Tần Cầm Tuyết, nói: “Ta đáp ứng rồi.”
Tần Cầm Tuyết tiến lên hai bước, tay phải mở ra, một trái cây bảy màu sặc sỡ xuất hiện trong tay nàng.
Nhìn qua không khác nhiều so với trái lựu, tản ra mùi thơm lạ lùng.
Nàng trực tiếp đem thất sắc lưu ly quả ném cho Dịch Tiểu Phong.
Sau khi Dịch Tiểu Phong tiếp được, cẩn thận xem kỹ.
Trước mắt xuất hiện một hàng chữ:
Thất sắc lưu ly quả: Thánh quả của Tu Chân giới, có thể khởi tử hồi sinh, tăng cường linh lực, quả nàt không được ăn liền, nếu không sẽ trúng độc mà chết, cần nấu chín hoặc là nướng chín sau đó mới có thể ăn.
……
Thật sự là thất sắc lưu ly quả!
Dịch Tiểu Phong lập tức đem nó ném vào trong nhẫn trữ vật.
Hắn thở ra một hơi dài.
Lúc này, nhiệm vụ chủ tuyến xem như hoàn thành!
Liền chờ kịch bản kết thúc!
Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Hàn Uyên, nói: “Sau này giúp vi sư hướng Thái Tử giới thiệu một chút về nàng này, đừng thấy nàng tu vi thấp, nàng rất có đầu óc, thích hợp làm mưu sĩ.”
Hàn Uyên không chút do dự nói: “Không thành vấn đề!”
Tần Cầm Tuyết kinh hỉ, ánh mắt nhìn về phía Dịch Tiểu Phong tràn ngập cảm kích.
“Ngươi sở dĩ tới nơi này, không phải vì tìm thất sắc lưu ly quả, mà là vì tìm ta sao?” Dịch Tiểu Phong nhìn về phía Tần Cầm Tuyết, tò mò hỏi.
Bà nương này thật đáng sợ, khiến người ta đoán không ra rốt cuộc nàng đang suy nghĩ cái gì.
“Đây là một nguyên nhân trong đó, còn có một nguyên nhân.” Tần Cầm Tuyết thu lại nụ cười, trả lời nói.
“Nguyên nhân gì?”
“Trừ thất sắc lưu ly quả, nơi này còn cất giấu một cơ duyên lớn!”