Chương 66: Thiên hạ pháp khí bảng
truyendichgiare.com
* * *
“Cơ duyên lớn? Cái cơ duyên lớn gì?” Dịch Tiểu Phong nghi hoặc hỏi.
Chẳng lẽ là thất sắc lưu ly thụ?
Nói giỡn sao!
Cây khổng lồ như thế đặt ở nơi này, cũng không ai có thể đào đi.
Hàn Uyên, Trần Lan sáu người cũng tò mò nhìn về phía Tần Cầm Tuyết.
Tần Cầm Tuyết đầu tiên là nhìn chung quanh, xác định phụ cận không có người khác, nàng thấp giọng nói: “Truyền thừa của Trác Dạ lão tổ cùng Đồ tâm lão tổ, Đồ tâm lão tổ đoạt xá Trác Dạ lão tổ, hai người đều dung hợp tất cả lại với nhau, bọn họ nhất định sẽ lưu một chỗ, cất bảo vật của bọn họ.”
“Trước đó Đồ tâm lão tổ chỉ là trạng thái hồn thể, ta đoán thân thể Trác Dạ lão tổ giấu ở hắc động, khả năng có liên hệ với thất sắc lưu ly thụ.”
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Truyền thừa của Đồ tâm lão tổ?
Hàn Uyên khinh thường nhìn lại.
Ánh mắt Trần Lan sáng lên.
Khán giả cũng bắt đầu bàn luận sôi nổi.
“Lá gan của Tần Cầm Tuyết thật to nha, không sợ bị Đồ tâm lão tổ đoạt xá?”
“Năm đó Trác Dạ lão tổ cũng là nghĩ như thế này, sau đó bị đoạt xá.”
“Đồ tâm lão tổ hẳn là chê thân thể mảnh mai của nàng đi?”
“Ha ha ha, suy nghĩ thật nhiều.”
“Kiếm Thánh: Nếu không phải ta đi sớm, trực tiếp đem các ngươi mấy ma tu tương lai này giết hết.”
“Đừng nhìn bọn họ, đi phòng phát sóng trực tiếp bên cạnh xem Thái Tử đại chiến Đại thống lĩnh!”
……
Dịch Tiểu Phong tuy rằng không cần công pháp của Đồ tâm lão tổ, nhưng lại nhớ thương bảo bối của Đồ tâm lão tổ, cho nên liền cùng Tần Cầm Tuyết tìm kiếm.
Nhưng mà, bọn họ lục soát vài vòng, cũng không có tìm được hầm tối khác.
Hầm tối giam giữ Tằng Thụ đều là tù nhân, không có đường đi nào khác.
Các tu sĩ khác liên tục rời đi.
Không gian dưới này bắt đầu suy sụp, bụi đất, đá vụn theo vách núi rơi xuống.
“Thôi bỏ đi, xem ra là không có hy vọng.” Dịch Tiểu Phong lắc đầu nói.
Tần Cầm Tuyết, Trần Lan đồng thời thở dài một hơi.
Hàn Uyên khinh miệt nói: “Truyền thừa của Đồ tâm lão tổ tính là cái gì, thế giới vô biên chỉ có kiếm đạo tối cao!”
Tần Cầm Tuyết bất đắc dĩ nói: “Đối với ta mà nói, có thể có phương pháp tu hành liền tốt, không thèm để ý là cái đạo gì.”
Trần Lan cười nói: “Gia nhập Tố Tâm Cung chúng ta đi, chỉ cần ngươi có linh căn, ta liền có thể đề cử ngươi, dù sao quan hệ giữa ngươi và hắn cũng coi như không cạn.”
Nghe vậy, Tần Cầm Tuyết kinh hỉ.
Dịch Tiểu Phong không có chen vào.
Sau khi Tần Cầm Tuyết lựa chọn Thái Tử, không có khả năng lại gia nhập Tố Tâm Cung.
Bắc Nguỵ hoàng thất cùng Tố Tâm Cung thuộc về trận doanh đối địch.
Rời đi hắc động, Dịch Tiểu Phong giương mắt nhìn lên, đầy trời đều là tu sĩ đang chiến đấu.
Tình thế đã phân chia, không ít tu sĩ Bắc Nguỵ chuyển hướng gia nhập Thái Tử Ly Huyền Thiền, tử chiến với tu sĩ ủng hộ nhị hoàng tử.
Ly Huyền Thiền thì đại chiến cùng Võ Thần ở trong phế tích, tốc độ của hai người cực nhanh, các loại pháp thuật nhanh gọn.
“Chúng ta có thể rời đi sao?” Trần Lan dò hỏi.
Nếu không có bởi vì ân cứu mạng của Dịch Tiểu Phong, các nàng đã sớm rời đi.
Dịch Tiểu Phong lắc đầu nói: “Có quan hệ giữa Hàn Uyên cùng Thái Tử, chúng ta hẳn là nên lưu lại, rời đi ngược lại càng nguy hiểm, trước đó đã có người của Hàn Phòng sơn ám sát ta, đương nhiên, các ngươi muốn rời đi thì có thể đi rồi.”
Lúc này đây bất đồng với giai đoạn đầu tiết mục, khi đó hắn là bị bắt buộc phải rời đi.
“Này……” Trần Lan nhíu mày, lâm vào do dự.
Hàn Uyên hừ nói: “Các ngươi nhanh đi thôi, lưu lại nói không chừng sẽ có nguy hiểm, Thái Tử điện hạ ghét cái ác như kẻ thù, căm thù ma đạo.”
Trần Lan trợn trắng mắt, hướng tới Dịch Tiểu Phong ôm quyền nói: “Một khi đã như vậy, ta đây liền rời đi trước.”
Dịch Tiểu Phong gật đầu.
Trần Lan mang theo bốn vị nữ đệ tử Tố Tâm Cung rời đi.
Tần Cầm Tuyết nhìn không trung, thấp giọng hỏi nói: “Thái Tử thật sự sẽ thắng sao?”
Hàn Uyên trả lời: “Đó là tự nhiên, Võ Thần không phải đối thủ của Thái Tử điện hạ, huống chi Thái Tử điện hạ dùng Bắc Hoàng kiếm, đây chính là thần kiếm khai triều của Bắc Nguỵ, trong Thiên hạ pháp khí bảng, Bắc Hoàng kiếm xếp thứ hai mười bốn.”
Giọmg điệu tràn ngập tin tưởng, giống như hắn chính là Ly Huyền Thiền.
“Mới hạng hai mươi bốn?” Dịch Tiểu Phong nhịn không được phun nhổ.
Hàn Uyên giải thích nói: “Thiên hạ pháp khí bảng không chỉ ghi chép pháp khí ở Đại Càn châu, còn có pháp khí ở các châu khác, Bắc Hoàng kiếm ở trong Đại Càn châu đủ để xếp vào ba vị trí đầu.”
Dịch Tiểu Phong cảm khái nói: “Đại Càn châu ba pháp khí đầu ở trong thiên hạ đứng hàng thứ hai mươi bốn, vậy xem ra, Đại Càn châu đều không phải là châu mạnh nhất.”
Tần Cầm Tuyết tò mò nghe, đối những việc này cảm thấy mười phần hứng thú.
“Chỉ là pháp khí mà thôi, đệ nhất pháp khí của Đại Càn châu đứng thứ ba trên Thiên hạ pháp khí bảng.” Hàn Uyên lắc đầu nói.
“Nha? Cái pháp khí gì? Ai?”
“Thiên hạ kiếm của sư tổ.”
Dịch Tiểu Phong ngẩn người.
Kiếm của Kiếm Thánh lợi hại như thế?
Hắn cẩn thận nhớ lại, hình như Bạch Hồng Tiêu cũng không có lấy ra thanh kiếm nào quá lợi hại, toàn dùng kiếm khí cùng kiếm pháp.
Thiên hạ kiếm - Văn đạo nguyên lai không chỉ là tên kiếm pháp.
“Từ sau một trận chiến cùng ma đạo, sư tổ liền không có rút Thiên hạ kiếm ra nữa, Thiên hạ kiếm cũng trở thành truyền thuyết, hôm qua sư phụ thấy qua Thiên hạ kiếm sao?” Hàn Uyên chờ mong hỏi.
Dịch Tiểu Phong trầm ngâm nói: “Không rõ ràng lắm, kiếm của hắn cảm giác bình thường, ít nhất không có chói mắt như hắn.”
Hàn Uyên lắc đầu nói: “Vậy xem ra sư tổ vẫn như cũ không có lấy Thiên hạ kiếm ra, cũng đúng, nếu là lấy ra Thiên hạ kiếm, Đồ tâm lão tổ há có thể hung hăng ngang ngược lâu như vậy?”
Tần Cầm Tuyết nhịn không được hỏi: “Kiếm Thánh có thể nháy mắt hạ gục Đồ tâm lão tổ, vì sao vẫn phải kéo dài như vậy?”
Sức mạnh của cốt truyện sao?
“Có lẽ là chủ quan, không ai có thể nhìn thấu sư tổ suy nghĩ cái gì, Hoàng đế bệ hạ từng nói qua, dưới bầu trời này khó hiểu nhất đó là Kiếm Thánh, hắn cũng là người gần cảnh giới tiên thần nhất.” Hàn Uyên suy đoán nói.
Fan não tàn lại lần nữa online.
Thằng này mỗi lần mở miệng nói liền ưa thích thổi phồng Bạch Hồng Tiêu.
Dịch Tiểu Phong không khỏi động não.
Về sau hắn cũng phải khiến Hàn Uyên thổi phồng chính mình như vậy!
Nói chuyện trong chốc lát, ba người lựa chọn rời đi, để tránh bị vách núi sụp đổ nện trúng.
Mới vừa chạy ra xa mấy chục mét, Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên nhíu mày.
Trong lòng xuất hiện một loại cảm xúc khó hiểu.
Nói không rõ nói không rõ.
Giống như có một người khác ở trong thân thể hắn, truyền lại tin tức nào đó.
Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía thất sắc lưu ly thụ.
Cảm xúc trong lòng chỉ hướng thất sắc lưu ly thụ.
Từ từ!
Chẳng lẽ là……
Dịch Tiểu Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến đổi.
“Ta đi một chuyến tới tán thất sắc lưu ly thụ.” Dịch Tiểu Phong mở miệng nói.
Nói xong, hắn liền xoay người, chạy hướng tới thất sắc lưu ly thụ.
Hàn Uyên lập tức đuổi theo.
Tần Cầm Tuyết cũng như thế, nhưng động tác quá chậm, rất mau đã bị bỏ ra.
Dịch Tiểu Phong thi triển đạp phong thuật, nhanh chóng tiếp cận thất sắc lưu ly thụ.
Cảm xúc vừa rồi hẳn là đến từ phệ linh bò cạp.
Từ khi hắn có được phệ linh bò cạp, vật nhỏ này vẫn luôn ở trong trứng, không có thay đổi, mỗi ngày Dịch Tiểu Phong đều đem linh lực rót vào trong nhẫn trữ vật, nuôi nấng nó.
Rốt cuộc, phệ linh bò cạp muốn nở ra rồi.
Hơn nữa nó tựa hồ coi thất sắc lưu ly thụ trở thành đồ ăn, rất là phấn khởi.
Dịch Tiểu Phong không khỏi chờ mong kế tiếp sẽ phát sinh cái gì.
Hàn Uyên đuổi theo, cũng không dò hỏi, mà là thành thành thật thật hộ tống Dịch Tiểu Phong.
Các tu sĩ đều vội vàng đại chiến, không có người dám tới gần thất sắc lưu ly thụ, mặc dù cây này đã khô héo, vẫn là tà thụ, làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ.
Một đường không có nguy hiểm.
Đi vào dưới tán thất sắc lưu ly thụ, Dịch Tiểu Phong mở tay phải ra, một cái bình bạch ngọc nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Hắn thật cẩn thận mở nắp bình ra.
Hàn Uyên đi lại, tò mò nhìn.
Một con bò cạp nhỏ màu nâu tím bò ra, to cỡ ngón tay cái, có ba cái đuôi đều mang móc câu độc.