Chương 89: Xà yêu, Hỗn nguyên thiên nhãn
truyendichgiare.com
* * *
“Đại sự không ổn? Vì sao?” Hàn Uyên hỏi.
Dịch Tiểu Phong đang tập trung tu luyện không có nghe được Liễu Như Thấm lẩm bẩm tự nói, nhưng thanh âm Hàn Uyên hắn đã nghe được.
Dịch Tiểu Phong dựng lỗ tai, tiếp tục luyện Man ngưu bộ, không có quay đầu lại.
Liễu Như Thấm hít sâu một hơi, nói: “Bí cảnh có một Yêu Vương, hắn đang đuổi giết tu sĩ bốn phía.”
Yêu Vương?
Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Tương đương với tu sĩ Kim Đan cảnh!
Hàn Uyên chẳng hề để ý nói: “Có ta ở đây, mặc dù đánh không lại, trốn cũng có thể.”
“Thủ hạ Yêu Vương này đã tụ tập hơn một ngàn yêu quái, yêu quái hóa hình đạt tới hơn mười vị, dĩ nhiên đã thành yêu quân.”
“Nha, chúng ta đây tránh đi chút.”
Nghe đến đây, Dịch Tiểu Phong không hề nghe thêm, mà chuyên tâm tu luyện.
Hắn cần phải nhanh chóng luyện thành Man ngưu bộ.
Tu vi của hắn đã tiếp cận Luyện Khí cảnh tầng sáu, nhưng muốn đột phá, còn phải tiêu phí tinh lực.
Thực lực thế này mà đối mặt với Yêu Vương, cửu tử nhất sinh.
Dù cho muốn chạy trốn, cũng chưa chắc có thể thoát được.
Bởi vì yêu quân xuất hiện, Hàn Uyên cùng Liễu Như Thấm đều trở nên cẩn thận.
Đại khái qua ba canh giờ.
Hoàng hôn buông xuống.
Ba người bắt đầu lên đường.
Bọn họ không thể vẫn cứ ở mãi một chỗ, khứu giác của yêu quái là rất nhạy bén.
Nhưng khi màn đêm rơi xuống, toàn bộ bầu trời đêm trải rộng sao trời, lộng lẫy tráng lệ.
Dịch Tiểu Phong cảm giác chính mình giơ tay là có thể hái sao.
Thật là mỹ lệ.
Không bao lâu, bọn họ tiến vào bên trong rừng cây.
Cây cối không tính dày đặc, ngẩng đầu vẫn có thể nhìn thấy bầu trời đêm.
Dịch Tiểu Phong vừa đi, vừa nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm cơ duyên.
Theo tu vi tăng trưởng, phạm vi đôi mắt hắn nhìn thấy cơ duyên ẩn giấu hình như cũng rộng lên.
Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên nhìn thấy ánh sáng hồng trên một cây to già nua.
“Bên kia có bảo bối!”
Dịch Tiểu Phong thấp giọng nói, sau đó bước nhanh tới.
Hàn Uyên theo sát sau đó.
Liễu Như Thấm đi phía sau, cẩn thận nhìn chung quanh.
Đi vào dưới cây to già nua, Dịch Tiểu Phong nhìn chăm chú, chỉ thấy trên cây kết một trái cây màu cam to như quả bóng, giống bí đao.
Hắn không có lập tức nhảy lên, mà là hỏi: “Chung quanh có nguy hiểm sao?”
Hàn Uyên rút kiếm, nhìn chung quanh.
“A ——”
Một tiếng kêu khẽ truyền đến, ba người Dịch Tiểu Phong cả kinh quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một thiếu nữ té ngã ở dưới tán cây cách đó không xa, khuôn mặt nàng tinh xảo, quần áo xốc xếch, vai trắng như tuyết lộ ra tới, làm người ta hoa mắt say mê.
Nàng ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ thống khổ, nàng hướng tới hai người Dịch Tiểu Phong: “Hai vị anh hùng cứu ta, có người muốn làm nhục ta……”
Ánh mắt này, giọng nói này, đủ để cho tuyệt đại đa số nam nhân động lòng trắc ẩn.
Nam thẳng như sắt thép Hàn Uyên thờ ơ, nói: “Ngươi sẽ không yếu tới mức đứng đều đứng không nổi chứ? Yếu như vậy còn dám tiến vào, xứng đáng bị làm nhục!”
Dịch Tiểu Phong: “……”
Khán giả sôi nổi bình luận, tốt tốt tốt.
“Ta trúng độc, toàn thân vô lực……” Thiếu nữ khóc, khiến lòng người đều đau.
Trước mắt Dịch Tiểu Phong bỗng nhiên xuất hiện một hàng chữ:
Xà yêu trăm năm: Tinh thông huyễn hình chi thuật, mê hoặc nam tử, lột da rút xương, ăn linh hồn con người.
……
Nga?
Xà yêu?
Dịch Tiểu Phong lập tức phân phó nói: “Giết nàng.”
Hàn Uyên không nói hai lời, lập tức giết hướng thiếu nữ.
Liễu Như Thấm ngẩn người, biểu tình cổ quái.
Thiếu nữ nhìn thấy Hàn uyên đánh tới, sắc mặt đại biến, đột nhiên nhảy lên trên thân cây.
Hàn Uyên một chân đạp ở thân đại thụ, nhanh bước lên, vung kiếm chém về phía thiếu nữ.
Khuôn mặt thiếu nữ bỗng nhiên biến thành đầu rắn, âm độc dữ tợn, nàng phun ra khí độc, phả vào mặt Hàn Uyên.
Ánh mắt Hàn Uyên ngưng một chút, kiếm chưa động, kiếm khí đáng sợ bùng nổ, xua tan độc khí, chém ở trên thân xà yêu.
Xà yêu kêu thảm thiết, máu tươi vẩy ra, nàng lộ ra chân thân, hóa thành một con rắn to, bị kiếm khí trảm thành từng đoạn, rơi trên cỏ.
Chân phải Hàn Uyên đạp trên thân cây, mượn lực nhảy lùi lại, nhẹ nhẹ nhàng nhàng dừng bên cạnh Dịch Tiểu Phong, tay phải ném kiếm, máu tươi trên mũi vung đầy đất.
Mặt hắn đầy sùng bái nhìn về phía Dịch Tiểu Phong, nói: “Sư phụ, đôi mắt ngươi thật lợi hại, thế mà có thể nhìn thấu yêu quái.”
Hắn vừa rồi cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng đó là từ kinh nghiệm sinh tử.
Dịch Tiểu Phong cười nói: “Hiện tại hẳn là không có nguy hiểm đi? Đi lấy trái cây!”
“Được!”
Hàn Uyên ném kiếm, mũi kiếm cắt đứt cuống trái cây màu cam, rơi xuống mặt đất.
Bảo kiếm xoay tròn một vòng, nhanh chóng tiếp được trái cây màu cam, đưa đến trước mặt Dịch Tiểu Phong.
Ngự kiếm thuật!
Thật huyền ảo!
Trong lòng Dịch Tiểu Phong hâm mộ, nhưng ngoài mặt vẫn nhẹ nhàng thong thả.
Hắn trực tiếp đem quả này thu vào nhẫn trữ vật.
Liễu Như Thấm đi tới, cười nói: “Các ngươi còn là nam nhân sao, thật đủ quyết đoán nha.”
Hàn Uyên lấy ra một tấm vải, lau thanh kiếm yêu quý của chính mình, hừ lạnh nói: “Nữ nhân tính cái gì, cuộc đời này ta chỉ làm bạn cùng kiếm.”
“Nữ nhân, mơ tưởng ảnh hưởng tốc độ rút kiếm của ta.”
Liễu Như Thấm trợn trắng mắt.
Dịch Tiểu Phong cất bước đi tới, nói: “Đi thôi, mảnh rừng cây này hẳn là giấu không ít bảo bối.”
Hàn Uyên, Liễu Như Thấm lập tức đuổi theo.
Bởi vì lúc trước xà yêu xuất hiện, khiến cho ba người càng thêm cẩn thận.
Không đến mười phút.
Bọn họ lại nghe được tiếng kêu thảm thiết.
Bọn họ bước chân nhanh hơn.
Phía trước rừng cây xuất hiện một mảng cây thấp, một tên thư sinh dựa vào một khối đá to, bị hai con tinh quái đứng vây quanh.
Hai con tinh quái này hình như do sài lang biến thành, từng con tay cầm một cây đao, trong mắt tràn đầy sát khí.
Thư sinh điên cuồng múa máy quạt giấy trong tay, có vẻ buồn cười.
Ba người Dịch Tiểu Phong đi vào chỗ cao sườn núi bên cạnh, nhìn một màn này, bọn họ mang biểu tình cổ quái.
“Sư phụ, tiểu tử này là yêu quái sao?” Hàn Uyên hỏi.
Dịch Tiểu Phong không có được đến nhắc nhở, trả lời nói: “Hẳn là không phải.”
“Muốn cứu sao?”
“Cứu đi, thể hiện chính nghĩa của Kiếm Thánh.”
“Được!”
Hàn Uyên lập tức ném kiếm ra, đồng thời thân như hùng ưng, lao thẳng tới.
Nghe được tiếng xé gió, hai con tinh quái vội vàng quay đầu, vừa thấy đến Hàn Uyên đánh tới, sợ tới mức xoay người bỏ chạy.
Không chiến mà thắng!
Hàn Uyên rơi xuống đất, thư sinh thở ra một hơi.
Hắn đứng thẳng người, vỗ vỗ tro bụi trên áo, chắp tay nói: “Đa tạ huynh đài cứu giúp, tiểu sinh Lữ Thư An, không biết tôn tính đại danh của huynh đài?”
Hàn Uyên nhướng mày, nói: “Ngươi chính là Lữ Thư An? Trạng nguyên năm trước của Bắc Nguỵ?”
Sắc mặt Lữ Thư An hơi xấu hổ, xua tay nói: “Ta tuy thi được Trạng Nguyên, nhưng không có vào triều làm quan, ta vẫn luôn muốn tu tiên, nhưng Hoàng Thượng nói ta không có linh căn, tu luyện chỉ là lãng phí thời gian, ta liền lặng lẽ rời hoàng thành Bắc Nguỵ, lưu lạc khắp nơi, tới Đại hội Tiên môn thử thời vận.”
Hàn Uyên nhíu mày hỏi: “Ngươi không có linh căn, làm thế nào gia nhập tông môn?”
Lữ Thư An giả khụ một tiếng, nói: “Ta dùng chút thủ đoạn, mỗi một lần Đại hội Tiên môn đều sẽ từ những người thất bại tuyển ra mười vị, gia nhập bí cảnh khảo hạch, từ xưa đến nay, linh căn tuy rằng quyết định tư chất, nhưng ngẫu nhiên có người nghịch thiên sửa mệnh, cho nên Đại hội Tiên môn cũng muốn cho người không có linh căn một cái cơ hội.”
Hàn Uyên nha một tiếng, xoay người đi hướng Dịch Tiểu Phong.
Lữ Thư An đi theo sau.
Khi đến gần, Dịch Tiểu Phong nhướng mày.
Hắn nhìn thấy trên trán Lữ Thư An có ánh sáng hồng.
Trán tiểu tử này có ẩn giấu cơ duyên!
Hắn có thể nhìn thấy cơ duyên đều là vật vô chủ, nói cách khác Lữ Thư An không có để bảo bối này nhận chủ, có lẽ Lữ Thư An căn bản không biết.
Trong lòng Dịch Tiểu Phong tò mò, lập tức đi qua đi.
Hàn Uyên quay đầu lại, không kiên nhẫn nói: “Cứu ngươi một lần là đủ rồi, đừng như thuốc cao bôi trên da chó!”
Lữ Thư An gấp giọng nói: “Huynh đài, ta không phải phế vật, ta có thể hỗ trợ các ngươi!”
Dịch Tiểu Phong đi đến trước mặt hắn, bắt lấy hai vai hắn, cẩn thận nhìn chằm chằm cái trán.
Lữ Thư An khẩn trương, thân thể hơi run rẩy.
Trước mắt Dịch Tiểu Phong xuất hiện một hàng chữ:
Hỗn nguyên thiên nhãn ( chưa nhận chủ ): Hỗn nguyên thiên nhãn là tiên vật thượng giới, chỉ có thể gởi lại trong cơ thể đời sau của tiên nhân.