Chương 47: Các Ngươi Định Làm Thế Nào?
Sáng hôm sau.
Trần Trầm cùng Trương Kỵ đi đến chỗ tập hợp đã ước định trước đó, lúc này, hai trăm người được tuyển hôm qua đã có mặt gần như đông đủ.
Tất cả mọi người đều khinh trang giản hành (1), chỉ có mình Trần Trầm là kéo theo ba cỗ xe ngựa.
(1) Lên đường gọn nhẹ.
- Trần Trầm, không cần mang nhiều đồ như vậy, đến Thiên Vân tông, tông môn sẽ an bài hết thảy những vật cần thiết cho ngươi.
Nhìn thấy ba cỗ xe ngựa chất đầy đồ, Ngụy Sơn Hà nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.
- Trưởng lão, trong đây đều là mấy thứ tốt, tuyệt đối không thể ném lại. Đúng rồi, ta nghe nói tu tiên giả lợi hại đều nói túi trữ vật hay nhẫn trữ vật gì đó, trưởng lão, ngươi có không? Hay là cho ta mượn 1 cái đi, ngày sau ta trả lại 2 cái.
Nghe Trần Trầm nói, khóe mắt Ngụy Sơn Hà giật giật liên hồi, quay đầu sang chỗ khác, vờ như không nghe thấy.
Thấy vậy, trong mắt chúng đệ tử xung quanh không khỏi hiện lên dị sắc.
Tiểu tử này làm như quen thân lắm vậy, đệ tử mà cũng dám đi mượn đồ trưởng lão. Lại nói, trưởng lão vậy mà không răn dạy hắn, vị này cũng quá dễ tính đi!
Một lát sau, mọi người đã tập hợp đủ. Ngụy Sơn Hà tính toán, cảm thấy đoàn người của tông chủ cũng sắp đến rồi, thế nên hắn hạ lệnh xuất thành.
Nghe vậy, tất cả đều lên ngựa, đội ngũ quy mô xuất phát hướng về phía cửa thành Ký Châu.
Ven đường có rất nhiều phàm nhân vây xem, trong mắt bọn họ đều là hâm mộ.
Bọn họ biết, tuy hiện tại đám người trước mắt đều là phàm nhân, nhưng không bao lâu sau, khi những người này lần nữa trở lại, đó đã là tiên phàm khác biệt rồi.
- Trưởng lão, ngài đi theo ta à?
Trần Trầm đi cuối đội ngũ, vẻ mặt cảnh giác nhìn Ngụy Sơn Hà ở cách hắn rất gần.
- Tiểu tử, ta đi theo ngươi khi nào? Ta đây là bọc hậu, hiểu hôn?! - Ngụy Sơn Hà vịt chết còn cứng mỏ, quyết không thừa nhận.
Nghe vậy, Trần Trầm lập tức gia tốc, không bao lâu sau đã đến giữa đội ngũ.
Ngụy Sơn Hà tức giận thiếu chút thổ huyết, hắn đi theo đương nhiên là để bảo hộ tên tiểu tử Trần Trầm này, vậy mà hết lần này đến lần khác hắn ta lại không lĩnh tình.
Lẽ nào lại như vậy!?
Bất quá, xuất phát từ thận trọng, hắn vẫn phải bám theo tên kia, hết cách rồi, nếu tiểu tử này xảy ra chuyện, dám tông chủ lột da hắn chứ chẳng chơi.
Lần này, không đợi Trần Trầm hỏi, Ngụy Sơn Hà đã chủ động giải thích:
- Ta đột nhiên phát hiện đi giữa đội ngũ mới có thể chiếu cố tốt các đệ tử.
Nghe vậy, Trần Trầm càng hồ nghi, đột nhiên nhỏ giọng hỏi:
- Trưởng lão, ta nghe nói người tu tiên có thuyết pháp đột xá, đừng nói là ngươi thấy ta thiên phú tốt, muốn đoạt xá nha?
- Đoạt xá là chuyện chỉ có Nguyên Thần cường giả mới làm được, trong Đại Tấn cũng không có cường giả bực này, rốt cuộc là tiểu tử ngươi nghe được mấy thứ linh tinh này từ đâu hả?
Ngụy Sơn Hà giận quá hóa cười, lại còn đoạt xá, hắn cũng muốn lắm đó, có điều phải có loại bổn sự này mới được.
- Ngài đã nói như vậy, ta liền an tâm, đúng rồi, ta có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo ngài…
...
Hai người một hỏi một đáp, những người khác thấy vậy đều lộ vẻ hâm mộ. Còn chưa nhập môn đã có thể hàn huyên vui vẻ cùng trưởng lão, cũng chỉ có đệ tử thiên phú cao mới có loại đặc quyền đó.
Bọn họ nếu dám qua hỏi lung tung, đảm bảo tám chín phần nhận lại là một cái liếc mắt khinh thường.
...
Bất tri bất giác, đội ngũ đã ra khỏi Ký Châu thành, bước lên quan đạo.
Thần sắc Ngụy Sơn Hà thoáng trở nên nghiêm túc, nếu quả thật có Ma Môn tập kích, tám chín phần sẽ ngay trên quan đạo.
Nghĩ đến đây, hắn dự định hô bảo đội ngũ thả chậm tốc độ, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng đã nghe thấy một âm thanh vang lên bên tai.
- Sơn Hà, yên tâm đi về phía trước, bổn tông chủ cùng mấy vị thái thượng trưởng lão đã đuổi tới. Hôm nay ta muốn nhìn xem đám người Ma Môn kia có thật dám làm càn!
Nghe được thanh âm này, Ngụy Sơn Hà như nuốt vào một viên Định Tâm hoàn, triệt để buông lỏng, giờ khắc này, hắn vậy mà lại sợ người Ma Môn không tới.
Tầng mây phía trên đội ngũ, có mấy người đang gắt gao nhìn xuống bên dưới, biểu lộ thập phần ngưng trọng.
- Mấy vị sư thúc sư bá xác nhận? Tiểu tử bên cạnh Sơn Hà thật sự là Bổn Nguyên Chi Thể?
- Xác định, chính là Bổn Nguyên Chi Thể!
- Ta cũng xác định! Khí tức này nếu không phải Bổn Nguyên Chi Thể, tha thật không nghĩ ra còn loại thể chất nào khác!
Nghe đến đây, người vừa lên tiếng hỏi rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, lẩm bẩm:
- Thật sự là trời giúp Thiên Vân tông ta!
- Tông chủ, hài tử này nên giao cho ai dạy bảo? Nói thật, ta cả đời không đồ…
- Sư huynh, ngươi nói gì mà cả đời không đồ? Tiểu tử Ngụy Sơn Hà kia không phải đồ đệ của ngươi à? Ta mới đáng thương này, mặc dù có hai đồ đệ, nhưng tư chất đều chẳng ra gì, không cách nào kế thừa y bát của ta.
- Tư chất của tiểu tử Ngụy Sơn Hà kia được lắm à?
Mắt thấy mấy vị thái thượng trưởng lão sắp gây nhau, Thiên Vân tông tông chủ khoát tay nói:
- Mấy vị không cần tranh cãi, tiểu tử này sẽ do đích thân ta dạy bảo, hơn nữa ta sẽ truyền thụ tuyệt học mật truyền bổn môn cho hắn.
Đám người thái thượng trưởng lão vốn còn muốn tranh biện, đột nhiên, Thiên Vân tông tông chủ nhếch mép cười lạnh, nhìn xuống phía dưới tầng mây.
- Người Ma Môn thật dám đến, hừ, đúng là không biết sống chết.
...
Phía dưới, đội ngũ hiện đã dừng lại, bởi vì trên quan đạo đột nhiên xuất hiện một đám người.
Bọn họ một thân hắc y, vẻ mặt lạnh lùng, tựa như một cỗ máy vô cảm, chỉ đứng ở đó cũng đủ dọa ngựa không dám tiến lên phía trước.
- Đây là khôi lỗi? - Đồng tử Ngụy Sơn Hà co lại.
Thứ trước mắt hiển nhiên là thi khôi, mà khống chế thi khôi vốn không phải thủ đoạn phân bộ thứ 13 của Ma Môn am hiểu.
- Khặc khặc, bổn tọa là trưởng lão Ma Môn phân bộ thứ 12 - Liễu Hòe - nhận lời đến trước một bước lấy mạng đạo hữu!
Một lát sau, một lão giả lưng còng, toàn thân bao phủ hắc y bước ra từ sau đám khôi lỗi, ngữ khí âm trầm khiến người không rét mà rung.
- Mười hai tên Luyện khí khôi lỗi, một gã ma tu Trúc Cơ lại dám đòi lấy mạng của ta?
Nghe được thân phận đối phương, Ngụy Sơn Hà nhếch mép cười lạnh.
- Thêm chúng ta nữa thì sao?
Hai bên đường lục tục có hơn mười người bước ra, trong đó có bốn vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ, những người khác đều có tu vi trên người.
Đội hình bực này có thể nói là xuất toàn bộ đệ tử phân bộ thứ 13 của Ma Môn ẩn nấp ở Ký Châu.
Thấy một màn như vậy, Ngụy Sơn Hà hận đến ngứa răng.
Hôm nay nếu không phải tông chủ đến, hắn xem như thảm, bản thân bị chơi chết không nói, ngay cả hai trăm đệ tử mới thu cũng phải bỏ mạng tại đây.
Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Ma Môn xuất động nhiều người như vậy?
- Lão thất phu, ngươi chớ có làm bộ, xung quanh đây hẳn là có một hai tên trưởng lão đến tiếp ứng ngươi đang ẩn nấp đúng không?
Nam nhân trung niên ẩn nấp tại Ký Châu thành lúc trước bước ra, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Không đợi Ngụy Sơn Hà đáp lời, hắn đã tự tin nói:
- Lão thất phu, ngày đó, phản ứng lúc ngươi nhìn thấy tên tiểu tử này đều bị người của ta thấy rõ, nếu ta đoán không sai, thiến phú của hắn ta hẳn là kinh nhân! Thế cho nên một trưởng lão như ngươi cũng không khỏi thất thần .
Thấy nam nhân trung niên chỉ vào mình, Trần Trầm cảm thấy rất oan ức.
Sao hả? Thiên phú tốt cũng có tội à?
- Lúc chọn lựa đệ tử, ngươi thậm chí còn bảo tất cả mọi người chờ 5 phút, ta có thể đảm là ngươi dùng 5 phút này để đưa tin cầu viện Thiên Vân tông.
- Bởi vì ngươi lo sợ tên tiểu tử có thiên phú cực cao sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới thời thời khắc khắc canh giữ bên người hắn. Đủ loại biểu hiện cho thấy tiểu tử này có tư chất cao tuyệt, thậm chí vượt qua Mộ Dung Vân Lan.
- Không biết ta nói đúng hay không?
Ngụy Sơn Hà bị hắn ta nói đến mặt mo đỏ bừng, hắn sao có thể ngờ bản thân đã sớm bị người nhìn thấu một cách dễ dàng như vậy.
Mà điểm chết người nằm ở chỗ đối phương chỉ mới là một tên tiểu bối Luyện Khí kỳ, đúng là ném hết mặt mũi!
- Nhân tài nha!
Trần Trầm thầm thán phục, nếu người này mà có thêm BGM (2), có khi hắn lầm tưởng là Connan nhập thân ấy chứ.
(2) BGM ý chỉ 1 đoạn nhạc nền đặc trưng sẽ vang lên khi 1 nhân vật nào đó xuất hiện.
Quả thật không hỗ là gian tế tiềm phục tại Ký Châu, năng lực nhìn mặt nói chuyện cùng khả năng suy đoán đều là nhất tuyệt.
Đã nói đến như vậy, Thiên Vân tông thật sự có người đến tiếp ứng?
- Lão thất phu, ngươi tự cho là thông minh, kỳ thật rất ngu xuẩn, hết thảy đều bị ta nhìn thấu.
Nam nhân trung niên nhếch mép cười lạnh, mấy tên trưởng lão Ma Môn xung quanh cũng lộ vẻ hài lòng.
Nhân tài bực này chỉ để làm gian tế ở Ký Châu đúng thật là giết gà dùng dao mổ trâu mà.
Đúng lúc này, người nọ đột nhiên ngước nhìn lên trời, lớn tiếng nói:
- Dưới mặt đất, bốn phía đều bị người của ta bao vây, người Thiên Vân tông các ngươi muốn ẩn nấp… Cũng chỉ có một chỗ!
- Không biết ta nói đúng không? Mấy vị trưởng lão Thiên Vân tông giấu trong tầng mây trên kia?
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người vô thức nhìn lên trời.
Một khắc sau, một âm thanh bình thản vang vọng khắp bốn phía.
- Ngươi nói rất đúng, bất quá bổn tông chủ đi ra, các ngươi định làm thế nào?
Nghe được ba chữ “bổn tông chủ”, nam nhân trung niên vừa rồi còn dùng tay chỉ lên trời, một bộ hung hăng càn quấy thoáng cái như bị sét đánh, thiếu chút nữa xụi lơ ra đất.
Ngay cả đám trưởng lão Ma Môn lúc này sắc mặt cũng trắng bệch.