Chương 48: Đồ Nhi Tạ Ơn Sư Phụ!
- Thiên... Thiên Vân Tông tông chủ Tiêu Vô Ưu... Ngươi ngươi đến làm chi? - Nam nhân trung niên run rẩy hỏi.
Theo như suy đoán của hắn, cử hai ba vị trưởng lão đến đã là quá lắm rồi, có ai ngờ Thiên Vân Tông tông chủ lại đích thân xuất mã.
Đây là cái khái niệm gì, sớm biết có việc như vậy phát sinh, có đánh chết hắn cũng không dám đánh chủ ý lên đám đệ tử mới này.
Thiên Vân Tông tông chủ có thực lực tương đồng với môn chủ phân bộ của bọn họ, đều là cao thủ Kết Đan kỳ đỉnh phong, đừng nói 5 vị trưởng lão, dù cho 50 vị cũng không có trứng mà dùng.
- Ha ha, người này rất thông minh, vậy mà đoán được chỗ của chúng ta.
Mấy vị thái thượng trưởng lão từ từ hiện ra khỏi tầng mây, mang vẻ mặt trêu tức nhìn về phía nam nhân trung niên.
Lúc này, trong lòng vị tiểu Conan kia chỉ còn một ý niệm duy nhất.
Ta chết chắc rồi!
Bất quá ngẫm lại, hắn như đoán ra được điều gì đó, quay đầu nhìn Trần Trầm đứng bên cạnh Ngụy Sơn Hà, trong mắt tràn đầy kinh hãi.
- Ngươi! Ngươi là…
Hắn còn chưa nói dứt câu, trên bầu trời đã có một đạo lôi đình hạ xuống, trực tiếp bổ vào đầu hắn, trong nháy mắt, tiểu Conan hóa thành tro tàn.
Đám trưởng lão Ma Môn mới nãy còn trưng ra bộ mặt thâm trầm, thoáng cái như chim sợ cành cong, hận không thể lập tức bỏ chạy, nhưng lúc này đây bọn họ phát hiện chân của mình không cách nào di động.
- Tiêu… Tiêu Vô Ưu, một tông chủ như ngươi lại chạy đến đón đệ tử mới nhập tông, không sợ mất mặt à?
Một trưởng lão Ma Môn ngẩng đầu mắng Tiêu Vô Ưu, mặt mũi tràn đầy bi phẫn.
Bọn họ phái ra mấy tên trưởng lão, người ta lại trực tiếp mời gia chủ xuất thủ, cái này không phải chơi xấu thì là gì?
- Tiêu Vô Ưu, phân bộ thứ 12 Ma Môn chúng ta cùng Thiên Vân tông các ngươi nước sông không phạm nước giếng, tại hạ trước xin cáo từ!
Nói xong, trưởng lão Liễu Hòe điều khiển khôi lỗi cứ thế quay đầu bỏ chạy, thế nhưng ngay lúc đó, trên bầu trời bổ xuống một đạo thiểm điện, đánh thẳng vào đầu hắn.
- A! Tiêu Vô Ưu, ngươi lại ra tay với đám tiểu bối chúng ta! Ngươi vô sỉ!
Liễu Hòe kêu thảm một tiếng, dùng 12 khôi lỗi che trên đỉnh đầu.
Một đạo sấm sét giữa trời quang, 12 khôi lỗi cộng với Liễu Hòe đồng loạt biến mất, trên mặt đất chỉ còn một đống tro tàn.
- Không tự biết lấy. - Tiêu Vô Ưu lắc đầu nhìn sang những người khác.
Đám người Ma Môn thấy vậy coi như hoàn toàn tuyệt vọng, tên trưởng lão cầm đầu oán hận nhìn về phía Trần Trầm, tức giận nói:
- Tiểu tử, rốt cuộc ngươi là tư chất gì mà có thể khiến Thiên Vân tông tông chủ đích thân xuất mã! Chẳng lẽ là Thiên Thiên Linh Thể?
Nghe hắn nói, đám đệ tử xung quanh Trần Trầm đều lộ ra dị sắc, bất quá không ai lên tiếng.
Thấy vậy, trong mắt Tiêu Vô Ưu lóe lên một tia lửa giận, kế đó, một đạo Lôi Quang kiếm đã bổ đến trước mặt người nọ.
- Môn chủ sẽ báo thù cho chúng ta!
Nhìn thấy chuôi kiếm này, đám người Ma Môn phẫn nộ quát.
Bọn hắn còn chưa dứt lời, kiếm đã hạ, thế kiếm mạnh mẽ, lún sâu vào đất, một cỗ uy thế kinh khủng nháy mắt bành trướng, tạo thành từng đợt sóng xung kích.
Rầm rầm rầm!
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, hơn mười người Ma Môn, kể cả mấy tên trưởng lão còn lại cũng đều hóa thành huyết vụ.
- Lợi hại! Thật lợi hại!
Hai mắt Trần Trầm sáng như đèn pha, so với người ta, tiểu hỏa cầu của hắn chẳng khác nào cầm đá đi chọi đại bác vậy.
- Tiên Nhân có thể bài sơn đảo hải hẳn đều là thật, ngày sau ta sẽ lợi hại hơn người này.
Hâm mộ không thôi, đồng thời, trong lòng Trần Trầm cũng đã có quyết định, ngày sau phải hảo hảo tu tiên, không chỉ mang phụ mẫu trường sinh, mà còn phải vô địch thiên hạ.
Lúc này, suy nghĩ của đám đệ tử nhập môn cũng là như vậy, trong mắt tất cả đều là kiên định, một lòng hướng đến tiên đạo.
- Vốn định giữ các người cho chúng đệ tử Thiên Vân tông ta rèn luyện, nhưng hôm nay… Thiết nghĩ không cần nữa.
Nhìn huyết vụ đầy đất, Tiêu Vô Ưu nỉ non một tiếng, sau đó không chút dấu vết liếc nhìn Trần Trầm.
Bị hắn nhìn như vậy, Trần Trầm cảm giác như bị điện giật, toàn thân khẽ run lên.
Đúng lúc này, xa xa phía chân trời, có một đám người đang bay tới. Đám người kia từ từ hạ xuống trước mặt tân đệ tử, bọn họ đều là trưởng lão Thiên Vân tông, tu tiên giả có tu vi Trúc Cơ Kỳ trở lên.
- Mọi chuyện đã giải quyết, các ngươi mang đám đệ tử này hồi tông. - Nhìn thấy chúng trưởng lão, Tiêu Vô Ưu ra lệnh.
Nghe vậy, bọn họ không nói hai lời, một người xách hai tên đệ tử phi hành, không bao lâu sau, gần trăm đệ tử đều bay lên trời.
Chỉ còn lại Trần Trầm cùng ba cỗ xe ngựa của mình đứng lẻ loi tại chỗ, ngay cả Trương Kỵ cũng bị kéo đi mất rồi.
Tiêu Vô Ưu chỉ một ngón tay vào trường kiếm lúc trước, ngay lập tức, trường kiếm phình to ra, dày đến khoảng 7, 8 mét, rộng có hơn 2 mét, kế đó, hắn bước lên trường kiếm, quay đầu nhìn Trần Trầm.
Trần Trầm đương nhiên hiểu ý vị này, bất quá, liếc nhìn ba cỗ xe ngựa, hắn thật sự không bỏ được.
Thấy vậy, Tiêu Vô Ưu bật cười một tiếng, ném cho Trần Trầm một cái nhẫn.
- Rót linh khí vào nhẫn.
Trần Trầm nhận chiếc nhẫn, làm theo mệnh lệnh Tiêu Vô Ưu, ngay lập tức, hắn cảm ứng được không gian cất giấu trong giới chỉ.
Kiểm tra sơ qua một chút, ước chừng có trên 100 mét vuông!
- Thật sự có thứ gọi là nhẫn trữ vật! Ngày sau ra ngoài đào bảo sẽ thuận tiện hơn nhiều nha.
Trần Trầm thiếu chút nữa cảm động phát khóc, vừa gặp mặt lần đầu tiên đã tặng lễ, vị tông chủ này đúng thật là người tốt.
- Bên trong không thể chứa vật sống. - Tiêu Vô Ưu nhắc nhở.
Trần Trầm đáp lại một tiếng, rồi bắt đầu đem đồ vật trên xe ngựa cất vào Nhẫn trữ vật, không bao lâu sau, trong tay hắn chỉ còn lại Hồ Tiên Nhi cùng tiểu bìm biếc.
Lúc Hồ Tiên Nhi cứ như hóa thành tiểu bìm biếc, đều là thực vật, động cũng không dám động, sợ làm Tiêu Vô Ưu chú ý đến.
- Hồ Ly tinh trời sinh vốn giảo hoạt, không thích hợp chăn nuôi.
Đúng là nàng sợ cái gì thì cái đó liền phát sinh, câu đầu tiên của Tiêu Vô Ưu đã dọa cho nàng run lẩy bẩy.
- Không sao đâu, vẻ ngoài nàng là hồ ly, nhưng sâu bên trong lại là a cẩu. - Trần Trầm mỉm cười nói, sau đó bước lên chuôi cự kiếm trước mặt.
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Hồ Tiên Nhi trăm mối ngổn ngang, giờ phút này nàng thật sự hi vọng mình là cẩu tinh nha, mà còn là một a cẩu đặc biệt trung thành nữa kìa.
Nghe vậy, Tiêu Vô Ưu cũng không nói gì thêm, xoay người bước lên phía trước, một khắc sau, cự kiếm lăng không bay lên, lao về phương xa.
Trái ngược với một đám trưởng lão xách đệ tử như xách gà, chuôi ngự kiếm này phi hành… Không thể không nói muốn bao nhiêu khốc thì có bấy nhiêu khốc.
Đứng trên thân kiếm, Tiêu Vô Ưu nhìn về phía trước, nhàn nhạt hỏi:
- Trần Trầm, ngươi sinh ra ở một cái thôn bình thường như vậy sao?
- Lại còn không phải, Thạch Đầu thôn Thạch Xuyên huyện, toàn bộ thôn có không đến 100 người, vì sinh ta ra đoán chừng dùng hết vận khí ngàn năm của thôn mất rồi, hiện tại toàn bộ thôn còn đang chờ ta trở về dẫn dắt bọn họ làm giàu đây này.
Trần Trầm biết rõ Tiêu Vô Ưu đang điều tra gia thế của hắn, cho nên cũng không giấu diếm.
Tiêu Vô Ưu khẽ gật đầu:
- Chuyện ngươi là Tiên Thiên Linh Thể tốt nhất đừng nói cho người khác biết, nếu để lộ quá sớm, sợ là sẽ có đại năng hàng lâm, cường hành đoạt xá ngươi, đến lúc đó ta cũng không giữ được người.
- Đã hiểu. - Trần Trầm lập tức đáp ứng.
- Trần Trầm, vừa nãy lôi pháp của ta thế nào?
- Lợi hại, sát thương cao, lại còn rất khốc!
- Muốn học không?
- Dĩ nhiên muốn! - Trần Trầm không chút do dự đáp.
- Vậu ngày sau ngươi cứ nói bản thân là Hậu Thiên Lôi Linh Thể, sau đó cùng ta tu hành Thiên Vân tông trấn phái tuyệt học - Thiên Vân Thần Lôi Quyết!
- Đồ nhi tạ ơn sư phụ!
Nghe hắn gọi sự phụ, Tiêu Vô Ưu khẽ giật mình, sáu đó mỉm cười hiểu ứ.
Tiểu tử này là dạng thuận cột trèo lên mà.