Chương 49: Thiên Vân tông Thánh tử
Nửa khắc sau, cự kiếm đột nhiên hạ xuống phía dưới tầng mây.
Núi non trùng điệp, kéo dài liên tiếp lập tức xuất hiện trong tấm mắt Trần Trầm.
Cảm nhận được linh khí nồng nặc khắp bốn phía, Trần Trầm nhịn không được tán thưởng:
- Tiên gia phúc địa quả thật không giống với núi non bình thường!
- Thiên Vân sơn mạch chưa dám xưng Tiên gia phúc địa, chỉ có thể coi là không tệ mà thôi.
Tiêu Vô Ưu từ tốn nói, sau đó ngự kiếm bay lên ngọn núi cao nhất, không bao lâu sau liền hạ xuống trước một tòa đại điện.
- Thiên Vân tông chưởng môn đại điện!
Nhìn xem mấy chữ lớn rồng bay phượng múa được khắc trên tấm bảng trước đại điện, tâm tình Trần Trầm vô thức cảm thấy áp lực.
- Ngày thường trong đại điện không có người, trừ phi phát sinh đại sự, cần phải triệu tập tất cả trưởng lão thương nghị, đến lúc đó mới mở ra.
Tiêu Vô Ưu vừa nói vừa đi vào đại điện, Trần Trầm theo sát phía sau, không bao lâu sau, hai người đã bước đến trước một pho tượng.
Pho tượng khắc họa một lão giả, tiên phong đạo cốt, y mệ (1) phiêu phiêu, còn kém viết lên mặt hai chữ “Cao Nhân” mà thôi.
(1) Tay áo.
Nhìn pho tượng kia, Tiêu Vô Ưu hơi cúi người thi lễ, trịnh trọng nói:
- Thiên Vân tông đại chưởng môn đời thứ 28 - Tiêu Vô Ưu nguyện tổ sư chứng giám thu Trần Trầm làm thân truyền đệ tử duy nhất, mong tổ sư đáp ứng!
Nói xong câu đó, Tiêu Vô Ưu đột nhiên vung tay lên, đàn hương trên bàn liền tự động bay đến lư hương, đốt lên.
Nghe được lời này, Trần Trầm kinh ngạc nhìn về phía Tiêu Vô Ưu.
Nếu như hắn không nghe lầm, hình như lão Tiêu này vừa nói là thân truyền đệ tử duy nhất thì phải.
Thế nhưng hai người trước sau còn chưa gặp được một giờ! Cái này không khỏi quá tùy ý đi!
Chính hắn còn có chút thụ sủng nhược kinh đấy!
Xem người trước mặt một thân trường bào xanh nhạt, hai đầu lông mày để lộ một chút tang thương, nhìn ra được lúc trẻ Tiêu Vô Ưu là một đại suất ca, Trần Trầm không nhịn được hỏi:
- Sư phụ, ngươi tín nhiệm ta như thế?
- Tư chất ngươi bực này, không có khả năng là gian tế của môn phái đối địch phái ra, ta chỉ cần biết như vậy là đủ. - Tiêu Vô Ưu thản nhiên nói.
- Vạn nhất ta là người xấu thì sao? - Trần Trầm có chút không hiểu, thu một cái thân truyền đệ tử, nói gì thì cũng phải khảo nghiệm nhân phẩm một chút chứ.
- Ngươi là người xấu? Chẳng lẽ ta giống người tốt à?
Một câu của Tiêu Vô Ưu khiến Trần Trầm á khẩu không trả lời được, bất quá khoan hãy nói, dáng dấp lão Tiêu vẫn đúng chuẩn đại hiệp nha.
Lúc còn trẻ phỏng chừng không kém hắn bao nhiêu đâu, có thể mê đảo ngàn vạn thiếu nữ.
- Đệ tử đa ta sư phụ tín nhiệm. - Trầm mặc trong chốc lát, Trần Trầm thi lễ thật sâu với Tiêu Vô Ưu.
Bất kể thế nào, đối với bản lĩnh hay là chính con người lão sư, Trần Trầm đều kính trọng từ nội tâm.
Tiêu Vô Ưu khẽ gật đầu, nói tiếp:
- Trần Trầm, ta chưa từng dạy bảo đồ đệ, càng sẽ không dạy bảo đồ đệ, may là tư chất ngươi cực giai, hẳn sẽ không khiến ta khó xử, ngày sau ngươi cứ tư luyện tại chủ phong, nếu như gặp phải nghi nan gì thì cứ trực tiếp hỏi ta, có thể dùng lệnh bài truyền tin tìm ta.
Nói rồi Tiêu Vô Ưu lấy ra một tấm lệnh bài giao cho Trần Trầm.
Trần Trầm ngơ ngác nhận lấy lệnh bài.
Không thể không nói, Tiêu Vô Ưu người này xác thực không biết dạy bảo đệ tử, theo như kịch tình kiếp trước mà hắn xem trên TV, chẳng phải thiết lập bảy, tám cái khảo nghiệm sao?
Một sư phụ không có chút bức cách thì coi sao được?
Có nghi nan cứ trực tiếp hỏi, đãi ngộ kiểu này so với mấy người quen xã giao thì có gì khác nhau?
Không đợi tiểu nhân trong lòng Trần Trầm chửi bậy xong, Tiêu Vô Ưu đã mở miệng nói tiếp:
- Cần tài nguyên gì ngươi cũng có thể trực tiếp nói với ta, ta sẽ an bài cho ngươi.
Tê!
Trần Trầm hút một ngụm khí lạnh, tài nguyên gì cũng có thể trực tiếp lấy, sợ là hắn sẽ triệt để biến thành nhân vật phản diện hô mưa gọi gió chứ chẳng chơi.
- Cái này, sư phụ, ngươi không sợ ta đem tài nguyên ngươi cho ta bán đi đổi Linh thạch à?
Trần Trầm cẩn thận từng chút một hỏi.
Nghe vậy, Tiêu Vô Ưu khẽ cau mày, trên khuôn mặt tuấn dật lộ ta một tia khó hiểu, hỏi:
- Tại sao phải đem tài nguyên đổi Linh thạch? Nếu ngươi thiếu Linh thạch, cứ trực tiếp nói với ta có phải tốt hơn không.
- . . .
Trần Trầm thiếu chút cảm động phát khóc, cũng chỉ có hắn, thiếu niên kiệt xuất trải qua hai đời mới có thể thuận lợi trưởng thành trong môi trường này.
Nếu đổi thành một người khác, ý chí không kiên định, lại gặp được sư phụ kiểu này, chỉ sợ không mấy năm đã bắt đầu khi nam bá nữ trong môn phải rồi…
Sư phụ kiểu này có khác gì cha ruột đâu chứ!
- Sư phụ… Vậy bình thường ta có thể hoạt động những đâu? - Trần Trầm lại hỏi.
Đây chính là vấn đề hắn quan tâm nhất, tuy là Tiêu Vô Ưu nói thiếu cái gì cứ trực tiếp lấy, nhưng hắn cũng không phải kẻ mù quáng, không biết nặng nhẹ, huống chi, có nhiều thứ chưa chắc Tiêu Vô Ưu có.
- Bất cứ đâu, nhưng trước Trúc Cơ, tốt nhất ngươi chớ có rời khỏi Thiên Vân sơn mạch.
Phân bộ thứ 13 của Ma Môn tại Ký Châu đột nhiên tổn thất thảm trọng như vậy, khẳng định sẽ phái người đến kiểm tra, nếu ngay lúc đó ngươi rời khỏi Thiên Vân tông, vậy rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
- Có thể hoạt động trong phạm vi Thiên Vân sơn mạch là đủ rồi! - Trần Trầm hưng phấn nói.
Thiên Vân sơn mạch này rộng chừng trăm dặm, một nơi lớn như vậy phỏng chừng đủ để hắn truy bảo đến lúc tu vi bắt kịp sư phụ, đến lúc đó sợ gì phân bộ Ma môn nữa chứ?
Thấy Trần Trầm nở nụ cười, Tiêu Vô Ưu cũng vui mừng cười theo, kế đó, hắn lấy ra một cái hà bao, phóng đến tay Trần Trầm.
- Đồ đệ, chiếc nhẫn lúc trước ta cho ngươi chớ có để lộ ra ngoài, túi đựng đồ này cho ngươi, bên trong có một ít tài nguyên, đủ để ngươi tu luyện một đoạn thời gian.
- Trừ cái đó ra còn có bản chép tay bổn môn bí điển Thiên Vân Thần Lôi Quyết, sau khi xem xong ngươi nhớ phải thiêu hủy.
- Vi sư còn phải tham dự đại điển nhập môn của tân đệ tử, ngươi cứ ở đây thăm thú chung quanh đi, nhớ kỹ, bên kia là nơi ngươi ở.
Tiếp nhận túi trữ vật Tiêu Vô Ưu cho mình, Trần Trầm nhìn theo phương hướng Tiêu Vô Ưu chỉ, liền thấy cách đại điện độ chừng mấy trăm mét có một tiểu viện ước chừng trăm mét vuông.
Nơi đó linh khí vờn quanh, kéo dài không tan, dường như có một cỗ lực lượng đặc thù thời thời khắc khắc giới hạn những Linh khí kia.
- Chỗ tốt nha! - Trần Trầm thầm sợ hãi thán phục.
Đây quả thực là đãi ngộ xa hoa thượng thừa cấp bậc VIP!
Kế đó, hắn dò xét trong túi trữ vật, ngoại trừ bí tịch còn có một trăm khối Linh thạch, bảy tám bình đan dược đủ loại cộng với một kiện nhuyễn giáp có linh khí nhàn nhạt vờn quanh và một khối lệnh bài màu trắng khắc họa tường vân.
- Đa tạ sư phụ!
Nhìn thấy những vật này, Trần Trầm kém chút quỳ xuống tại chỗ, giờ phút này hắn cảm nhận được tình thương chỉ có được từ phụ thân trên người vị sư phụ tiện nghi trước mắt.
- Không cần phải khách khí, mấy thứ này cũng không là gì với ta, được rồi, vi sư phải đi tham gia đại điển nhập môn của tân đệ tử.
Nói xong, Tiêu Vô Ưu bay lên trời, hướng đến một ngọn núi ở phía xa xa.
- Tiểu tử thúi! Ngươi là con riêng của tông chủ Thiên Vân tông đúng không?!
Lúc này Hồ Tiên Nhi mới dám lên tiếng nói chuyện, bất quá, trong lời nói lại tràn đầy đố kỵ.
Trần Trầm không thèm để ý đến nàng, trước tiên, hắn lấy bản Thiên Vân Thần Lôi Quyết từ trong túi trữ vật ra, tùy tiện xem một chút.
Hay thật, chữ nào cũng biết, nhưng ghép lại thì một câu cũng xem không hiểu!
Thả bí tịch về chỗ cữu, Trần Trầm lại lấy ra nhuyễn giáp, chỉ có thể cảm giác được thứ đồ chơi này rất lợi hại, nhưng cụ thể là lợi hại ở chỗ nào thì hắn không nói ra được.
Bất quá, nếu là nhuyễn giáp, vậy khẳng định là vật bảo mệnh, Trần Trầm cũng không nghĩ nhiều, lập tức mặc vào người.
- Đáng giận! Thế mà lại là nhuyễn giáp làm từ da lông của yêu quái ngàn năm! Thứ đồ trân quý như vậy sao hắn lại cho ngươi!? - Hồ Tiên Nhi đố kỵ đến phát cuồng, bốn cái chân đạp loạn trong ngực Trần Trầm.
Trần Trầm hắc hắc cười một tiếng, lại cầm khối lệnh bài kia lên.
Chỉ thấy trên mặt phải lệnh bài có viết năm chữ: Thiên Vân tông thánh tử.
Mặt trái viết ba chữ: Thiếu chưởng môn.
. . .
Nhìn cái lệnh bài này, trong lòng Trần Trầm trăm mối ngổn ngang, trong lúc nhất thờ đứng đờ ra tại chỗ.