Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 62: Nhân sinh không có thuốc hối hận? Thật là ngại quá, ta có!

Chương 62: Nhân sinh không có thuốc hối hận? Thật là ngại quá, ta có!


Năng khiếu lớn nhất của Văn Linh, chính là viết chữ đẹp!
Chữ của nàng, tự thành một thể, tự mình phát minh sáng tạo ra "Hoa lê thể”.
Chịu ảnh hưởng của gia đình, Văn Linh đặc biệt thích thư pháp, lúc tiểu học đã bắt đầu sáng tạo ra thể chữ của mình.
Cái gọi là Hoa Lê Thế, chính là khi viết mỗi một nét ngang, mỗi một nét sổ, mỗi một nét bút, phần cuối đều viết cong.
Cái này nhìn thì có vẻ rất buồn cười.
Nhưng chỉnh thể sau khi viết xong một chữ, ngươi sẽ phát hiện bút họa cong đến cong đi, trọn vẹn một khối! Cấp độ rõ ràng! Cảnh đẹp ý vui!
Chữ dùng "Hoa lê thể" viết ra, tròn tròn trơn trơn, đáng yêu đến cực điểm, tràn đầy khí tức thiếu nữ.
Lần đầu tiên sau khi Văn Linh đem "Hoa lê thể" viết thơ đăng trên QQ, liền nổ tung toàn bộ mạng xã hội.
Số lượt chia sẻ cao tới mười mấy vạn! !
Chính là hotgirl mạng thời không có TikTok, App kia!
Từ đó về sau, toàn bộ bảng đen trong trường đều được Văn Linh nhận thầu.
Đài truyền hình còn đăng tải tin tức.
"Hoa lê thể" của nàng hiện tại còn treo ở trong cung thiếu niên Hàng Thị, xem như quý bảo triển hiện.
Không chỉ là một cung thiếu niên của Hàng Thị.
Năm đó khi nàng nổi tiếng toàn bộ mạng xã hội, báo chí các nơi, cung thiếu niên, triển lãm tranh, triển lãm thư pháp. . . Đều lần lượt gửi công văn cầu bút mực.
Luận sức ảnh hưởng khoảng thời gian lúc ấy, nói là "Vương Hi Chi lúc ấy" cũng không bằng!
Chỉ có điều. . .
Trận gió mạng này.
Tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Lâm Huyền cũng đã nhớ không ra, hoa lê thể cùng Văn Linh sau đó thế nào nữa…
"Văn Linh ta chắc chắn biết rõ, đại tài nữ! Còn là Khuê mật của Liễu Y Y, thường xuyên đến lớp chúng ta.”
"Nàng thế nào? Không phải là nàng đem việc này lan truyền khiến dư luận xôn xao đấy chứ!
Lâm Huyền lại không ngốc.
Thời điểm này mọi người nhắc đến Văn Linh, vậy chắc chắn là muốn vung nồi.
Các nữ sinh nhìn nhau cười một tiếng, lần lượt giơ ngón cái lên với Lâm Huyền:
"Ngươi thật thông minh! Sớm nhất chính là Văn Linh nói cho Lý Tĩnh biết, nàng nói chỉ nói cho một mình Lý Tĩnh, sau đó Lý Tĩnh lại chỉ nói cho một mình Vương Nhã, sau đó Vương Nhã lại chỉ nói cho một mình Lưu Lệ. . . ."
"Được rồi được rồi, các ngươi không cần nói nữa, ta hiểu rồi.”
Lâm Huyền bất lực lắc đầu thở dài.
Vòng nữ sinh, thật đúng là thần bí khó lường, sâu không thấy đáy!
Trong đại học đã có một truyền thuyết.
Một ký túc xá 6 nữ sinh, vậy mà lại tạo 11 nhóm nội bộ!
Có "Kẻ đầu têu thói xấu" Văn Linh này, tất cả đều sáng tỏ.
Thân là Khuê mật tốt nhất của Liễu Y Y.
Liễu Y Y chắc chắn đem chuyện tình cảm, kế hoạch tỏ tình, từng cái một nói với Văn Linh.
Còn dặn dò:
"Ta chỉ nói cho một mình ngươi! Ngươi tuyệt đối đừng nói cho người khác biết!
Văn Linh chắc chắn vỗ ngực nói không thành vấn đề!
Kết quả quay đầu liền truyền ra ngoài. . . .
Một truyền mười, mười truyền trăm. . . Cuối cùng liền truyền cho tất cả nữ sinh đều biết.
Nhưng cũng may, lúc cấp ba, vòng nam nữ sinh căn bản không giao lưu, cho nên các nam sinh cơ bản cũng không biết rõ chuyện bà tám này.
Đương nhiên, bọn hắn cũng không có hứng thú.
"Sau đó, toàn bộ nữ sinh lớp ta đều biết, liền cùng đi ép hỏi Liễu Y Y. Liễu Y Y lúc đầu đỏ mặt cực lực phủ nhận, nhưng cuối cùng không chối được chúng ta, vẫn phải thừa nhận.
"Cho nên Liễu Y Y mới muốn chúng ta cần phải giữ bí mật nghiêm ngặt, nhất định không được để cho nam sinh các ngươi biết!"
"Chúng ta cũng rất nể mặt Liễu Y Y, cho tới bây giờ chưa từng nói với bất kỳ nam sinh nào."
Nói xong, chủ đề lại chuyển đến trên người Văn Linh.
Mấy vị nữ thần lại bắt đầu thi triển uy lực "cơ quan tình báo bà tám":
"Các ngươi nói. . .chuyện Hồng nhan bạc mệnh này, không phải là thật đấy chứ? Liễu Y Y tuổi trẻ mất sớm. . . Văn Linh này thì càng thảm hơn! Sau khi cha xảy ra chuyện, cùng mẹ chạy trốn tới nước Mỹ tị nạn, nghe nói sống rất không tốt.”
"Văn Linh còn thảm hơn. . Cũng không dám trở về, hơn nữa không ai liên lạc được với nàng. Nói không chừng hiện tại cũng đã. . . .
Nghe các nữ sinh nói chuyện phiếm.
4 nam sinh trên bàn, bao gồm Lâm Huyền cũng kinh ngạc vô cùng.
Còn có loại chuyện này sao! ?
Bọn hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua!
Mạng lưới tình báo của đám nữ sinh này cũng quá kinh khủng rồi đấy. . . .Sao chuyện gì cũng biết vậy?
Vương Hạo cẩn thận dè dặt hỏi:
"Nhà Văn Linh. . . Cũng xảy ra chuyện rồi à?"
"Cái đó thì không, nhà đều bị niêm phong! Cha nàng tay chân không sạch sẽ, bị người ta báo cáo.”
"Chuyện khi nào vậy?"
"Ngay trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một ngày, ngày mùng 6 tháng 6. Buổi sáng còn nói chuyện ở trong nhóm, buổi tối liền mất tích. Quốc nội một mực truy nã các nàng, cho nên phương thức liên lạc bao gồm tài khoản QQ tất cả đều đổi, ai cũng không liên lạc được với nàng. Giống như bốc hơi khỏi nhân gian."
"Haizz, được rồi được rồi, không nói chuyện xúi quẩy này nữa."
Chuyện cho tới bây giờ.
Tất cả hiểu lầm đều hoá giải.
Mặc dù kẻ cầm đầu là Văn Linh, nhưng người ta đã cửa nát nhà tan, thảm như vậy rồi, còn nói cái gì nữa.
"Nào nào nào! Uống rượu uống rượu! Thanh xuân ai không có tiếc nuối đúng không? Thanh Xuân không có tiếc nuối, có thể gọi là thanh xuân sao?"
Thấy bầu không khí trầm xuống như vậy, Vương Hạo đứng lên khuấy động bầu không khí:
"Để chúng ta cùng nhau nâng chén! Gửi lời chào thanh xuân của chúng ta!"
Cạch cạch cạch.
Tất cả mọi người cùng nhau nâng chén chạm cốc, uống cạn chén rượu của thanh xuân này.
Bầu không khí vui vẻ lại lần nữa trở về. . . .
Lại là mấy ly rượu vào bụng, nam nữ trên bàn đều lắc lư.
Tận hứng!
Mỗi người đều cười to sảng khoái!
Duy chỉ có Lâm Huyền cười không tươi như vậy.
Nhưng tất cả mọi người có thể hiểu được, việc này, đổi lại là ai, có ai không tiếc nuối chứ?
"Lâm Huyền à. . A! Ta cảm thấy nếu như năm đó ngươi đến tiệc sinh nhật, nói không chừng Liễu Y Y cũng không xuất ngoại, hai ngươi hiện tại cũng đã kết hôn rồi!"
"Đi đi đi! Hết chuyện để nói!"
"Cái tên nhiều chuyện nhà ngươi! Không nhìn ra Lâm Huyền không muốn nghe cái này à!"
Mấy bạn học nam nữ đuổi con ma men kia đi, chạm cốc với Lâm Huyền:
"Đừng suy nghĩ nhiều nữa, đều đã qua rồi."
"Suy nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng, nhân sinh lại không có thuốc hối hận!
Sau khi đám người uống một hơi cạn sạch, nhìn Lâm Huyền.
Lâm Huyền cười nhạt một tiếng, cầm chén rượu lên cũng uống một hơi cạn sạch, sau đó nhìn chư vị:
"Thật là ngại quá, thuốc hối hận này. . .
"Ta thực sự có!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất