Chương 63: Bỏ lỡ
Trận tụ hội này, mãi cho đến 11 giờ tối mới kết thúc.
Câu "Ta có thuốc hối hận" kia của Lâm Huyền, tất cả mọi người đều không để tâm.
Toàn bộ đều coi như là say rượu nói bậy.
Chỉ có bản thân Lâm Huyền biết rõ.
Hắn đã nắm giữ được chỗ then chốt để cứu Liễu Y Y.
Văn Linh!
"Buổi họp lớp này thật sự không đến toi công.”
Văn Linh, người này có quan hệ rất tốt với Liễu Y Y, lại quen biết với mình của quá khứ, hơn nữa trước kỳ thi tốt nghiệp trung học đã bốc hơi khỏi nhân gian (hoặc là chết), hoàn mỹ phù hợp với kế hoạch cứu Liễu Y Y!
Trong lòng của Lâm Huyền đã có chủ ý, chờ sau khi về nhà liền áp dụng!
Vương Hạo không hổ là làm sale, tửu lượng không tệ.
Uống xong, còn có thể đỡ Lâm Huyền đến quầy thu ngân tính tiền.
"Tiên sinh, đây là hoá đơn của ngài, phiền ngài kiểm tra đối chiếu một chút!"
Nhân viên phục vụ quầy thu ngân đem giấy tờ đưa cho Vương Hạo.
Nhìn thấy hoá đơn thanh toán.
Vương Hạo liền sững sờ.
Trực tiếp vò nát giấu ở trong túi, đưa thẻ ngân hàng ra: "Quét thẻ đi.”
Lâm Huyền chú ý tới chi tiết này.
"Sao vậy Vương Hạo?"
"Không sao. . .
"Đưa hoá đơn ta xem một chút.”
"Chỉ hơn 4000! Đại học thành bao bàn rẻ mà, không cần ngươi quan tâm”
"Vương Hạo!"
Vương Hạo sắc mặt liền trầm xuống, bản thân biết không giấu nổi, trực tiếp đem tờ giấy đã vò thành một cục kia đưa cho Lâm Huyền:
"Haizz. . . Ta chính là sợ ngươi nghi thần nghi quỷ. . . . . Con người người. . . mấy ngày nay có chút tố chất bệnh thần kinh!"
Lâm Huyền biết rõ.
Vương Hạo nhất định có việc muốn giấu mình.
Trong lòng của hắn sớm đã có dự cảm.
Mở hoá đơn ra xem, quả nhiên…số tiền thanh toán:
. .
"Ha ha.”
Lâm Huyền cũng không biết mình đang cười cái gì.
Nhưng chính là cảm thấy buồn cười.
Lâm Huyền cầm hoá đơn hỏi phục vụ viên:
"Phòng của chúng ta bao nhiêu tiền một bàn?"
"Tiên sinh, phòng mà các ngài chọn là 1050 đồng, 4 bàn tổng cộng là 4200, không có tính sai."
"Không không không. . .
Lâm Huyền lắc đầu:
"Sảnh tiệc của chúng ta lớn như vậy, nhiều người như vậy, liền không có chút phí phụ thu nào sao?"
Phục vụ viên thật sự cho rằng mình đã tính nhầm. . . .
Cúi đầu về phía máy tính kiểm tra đối chiếu một trận:
"Ờ. . . Tiên sinh, các ngươi quả thực không có phí phụ thu, rượu, đồ uống, thuốc lá đều là các ngươi tự mình mang, chỉ tốn tiền thức ăn ở chỗ chúng ta.”
Lâm Huyền có chút cạn lời. . .
Hắn chỉ là không muốn tin, ngay cả tùy tiện ăn một bữa cũng trùng hợp như vậy!
Hắn nhất định có thể tìm ra điểm sơ hở!
Ai sợ ai chứ!
"Đơn mỗi người đặt một bát kia, không phải chính là tính phí đơn độc sao?"
"Tiên sinh. . . Nếu như là bao bàn, là bao gồm mỗi người một bát. . Vừa rồi tìm các ngươi kiểm tra đối chiếu số lượng, là bởi vì các ngươi đặt nhiều. . . Nếu như đặt nhiều, mới cần thu phí thêm.”
"Vậy. . . khăn giấy trong hộp thì sao? Khăn giấy trong hộp các ngươi không thu phí sao?"
"Tiên sinh. . . Khăn giấy ở chỗ chúng ta đều là miễn phí…Ngài, ngài cũng không thể câu cá chấp pháp!
Ánh mắt của phục vụ viên nhìn Lâm Huyền cũng trở nên kỳ quái. . . .
Đoán chừng là coi Lâm Huyền thành nhân viên quản giáo ngầm tra hỏi.
"Ai da Lâm Huyền! Ngươi từ lúc nào lại trở nên dài dòng như vậy, đi đi đi, đến hậu viện hút thuốc đi, đừng hỏi nữa!"
Vương Hạo không nhịn được trực tiếp kéo Lâm Huyền đến giả sơn hậu viện.
Nơi này là đình viện thuần quan thưởng dụng, bên trong không có một người.
Hôm qua.
Vương Hạo bật bật lửa lên, châm một điếu thuốc, nhìn Lâm Huyền:
"Ta đã biết ngươi chắc chắn sẽ lên cơn thần kinh đối với con số này, cho nên mới không muốn cho ngươi xem hoá đơn!"
Lâm Huyền không nói gì.
Vương Hạo đưa thuốc cho hắn, hắn cũng không nhận.
"Không hút.”
"Được lắm, tốt nghiệp lâu như vậy, cũng không có nhiễm tật xấu hút thuốc.”
Vương Hạo thu hồi hộp thuốc lá, phun ra một đám khói sương:
"Ngươi sao nhất định cứ phải xoắn xuýt về số 42 này vậy? Đây chính là một số lượng rất bình thường, số thẻ nhân viên của ta, biển số xe của ngươi, số người tham gia họp lớp lần này, còn có hoá đơn, đây đều là trùng hợp mà thôi!"
Lâm Huyền xua xua tay:
"Ngươi không hiểu, ta nói với ngươi ngươi cũng không hiểu."
Vương Hạo cũng không để ở trong lòng, vỗ vỗ vai Lâm Huyền, khuyên đến ý vị sâu xa:
"Huynh đệ! Ta biết ngươi đang khó chịu về chuyện của Liễu Y Y! Hai ta bạn bè thân thiết, ta cũng không nói dối. Thực ra cho dù ngày đó ngươi có đến bữa tiệc sinh nhật, hai ngươi chắc chắn cuối cùng cũng không thành được.
"Ây da!"
Lâm Huyền thiên tính vạn toán cũng không tính được Vương Hạo có thể nói như vậy.
Hắn hất tay Vương Hạo ra:
"Ngươi nói như vậy ta không phục! Ngươi xem thường ai vậy chứ? Nếu ta thật sư đi, chưa chắc sẽ không đồng ý với Liễu Y Y.
Vương Hạo sau khi nghe xong cười ha hả, xua xua tay:
"Ta không phải nói vấn đề hai ngươi, ngươi chắc chắn không có vấn đề. Ta nói. . . Là ngươi không qua nổi cửa ải cha mẹ của Liễu Y Y kia.
Lâm Huyền đã biết Vương Hạo muốn nói cái gì.
Vương Hạo hít một hơi thuốc lá, tiếp tục nói:
"Liễu Y Y cha nàng là nhà giàu nhất Hàng Thị, Hàng Thị không khác biệt bao nhiêu so với Đông Hải.
"Tổng hợp so ra, lực lượng của cha nàng Liễu Y Y, so với Hoàng đế thế giới ngầm Đông Hải Đới Song Thành còn lớn hơn rất nhiều.
"Cha người ta ở thủ đô cũng rất có quyền nói chuyện, chớ nói chi là gia gia của Liễu Y Y, trước khi về hưu còn là. . .
"Ngươi nói, hai ngươi yêu đương, cha nàng sẽ đồng ý sao? Cho dù các ngươi lén lút yêu đương, dù sao cũng cần phải có thời điểm bàn chuyện cưới sinh? Đến lúc đó không phải là lấy giỏ trúc mà múc nước sao?"
"Liễu Y Y cha mẹ nàng, chắc chắn sẽ nghĩ cách chia rẽ hai ngươi, sau đó cưỡng ép đem Liễu Y Y sắp xếp vào một nhà môn đăng hộ đối. Chút hư danh này của chúng ta. . . . .loại gia tộc thực quyền kia không đặt vào mắt. Ngươi chẳng lẽ, muốn Liễu Y Y bỏ trốn cùng ngươi sao?"
"Cho nên, bỏ lỡ thì cũng đã bỏ lỡ rồi, để nàng trở thành hồi ức thanh xuân, lưu lại trong thời gian đi.”