Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 70: Cự tuyệt

Chương 70: Cự tuyệt


"Lâm Huyền học trưởng ~~ đến đây nào~~~ "
Nghe thấy tiếng hét gọi của Đới Sở Thiền, Lâm Huyền bước nhanh đuổi theo.
Sau khi xem hết triển lãm tranh, Lâm Huyền lái xe chở Đới Sở Thiền đi dạo các cửa hàng bên cạnh một vòng.
Ý ban đầu là tới ăn cơm, nhưng các nơi đều phải xếp hàng, thế là hai người mua một ít đồ ăn nhanh, vừa ăn vừa đi dạo.
Liền không hiểu sao. . .
Đi dạo triển lãm tranh đã nói ban đầu, hình như đã biến thành cuộc hẹn hò của đôi tình nhân rồi!
Lâm Huyền cao lớn anh tuấn, cùng Đới Sở Thiền tự nhiên hào phóng, đi tới chỗ nào đều là tiêu điểm thu hút sự chú ý.
Còn có một tiệm chụp ảnh cưới, muốn kéo hai người vào trải nghiệm miễn phí.
Đới Sở Thiền nhìn tờ rơi nhăn nhăn nhó nhó, dường như đang do dự.
Lâm Huyền kéo nàng trực tiếp rời đi. . .
Lúc chạng vạng tối, Lâm Huyền đưa Đới Sở Thiền về nhà, biệt thự xa hoa số một bên hồ.
Không ngờ rằng, xa xa đã nhìn thấy dì Lý Nhược Anh đang đợi ở cổng. Sau khi đậu xe xong, Lâm Huyền xuống chào hỏi bà:
"Dì, sao ngươi lại đợi ở bên ngoài, nơi này muỗi nhiều như vậy.”
Lý Nhược Anh trông thấy Lâm Huyền thì vô cùng thân thiết.
Cười híp mắt giữ chặt lấy tay của Lâm Huyền:
"Dì không phải lo lắng cho các con sao, nào nào nào, cơm cũng đã làm xong rồi, nhanh vào phòng ăn đi!"
Lâm Huyền vội vàng xua tay.
Hắn chỉ là đưa Đới Sở Thiền về nhà, không có ý định vào nhà ăn cơm.
"Không được không được, ta còn có việc, đưa Sở Thiền về nhà liền đi ngay...”
"Ai nha, đang bận cũng phải ăn cơm chứ! Không mất nhiều thời gian đâu!"
"Thật sự không được đâu dì, từ chỗ này của chúng ta lái đến nhà ta, phải mất hơn 2 giờ đấy, ta phải đi nhanh.”
"Ồ? Lâu như vậy à. . . Vậy hôm nay đừng về nữa, cứ ở lại đây là được! Nhà ta có phòng cho khách!"
Ngày càng táo tợn hơn.
Lâm Huyền thật sự là bó tay rồi.
Hắn phát ra ánh mắt cầu cứu về phía Đới Sở Thiền.
Hi vọng nàng có thể giữ chặt người mẹ nhiệt tình này lại, thả hắn đi.
Nhưng Đới Sở Thiền cười khúc khích đứng ở bên cạnh, lắc mình không nói lời nào. "Đưa trẻ tốt, các ngươi vốn dĩ là một đôi!"
"Ha ha ha! Học trưởng ngươi cứ theo chúng ta đi! Hôm nay cha cũng đi đế đô họp rồi, trong nhà chỉ còn hai người chúng ta, ngươi cứ cùng chúng ta ăn một bữa đi!"
Không có cách nào khác.
Thịnh tình không thể chối từ, không cự tuyệt được.
Lâm Huyền đành phải đi theo hai người bước vào cửa lớn.
"Lâm Huyền, dì biết rõ ngươi sẽ tới, đặc biệt làm món cá cho ngươi!
Lý Nhược Anh từ phòng bếp bưng một dĩa cá lớn ra, trực tiếp đặt ở trước mặt Lâm Huyền.
"Đừng đừng đừng dì, đặt ở giữa là được.”
Đới Sở Thiền nhìn thấy cảnh này liền bật cười:
"Lâm Huyền học trưởng, mẹ ta nói, bà thích nhất một điểm ở ngươi, chính là ngươi thích ăn cá!"
"Ta và cha ta đều không thích ăn cá, tay nghề này của bà không có chỗ thi triển!"
Lý Nhược Anh lại từ trong phòng bếp bưng hai dĩa đồ ăn ra, hiền từ nhìn Lâm Huyền:
"Lâm Huyền đã thích ăn cá như thế, sau này không có việc gì thì thường tới nhà chơi nha!"
"Dì ta chính là thích làm cá, cái này làm ra không ai ăn, trong lòng rất khó chịu!" Lâm Huyền ngượng ngùng cười cười.
Cá này. . . Hắn cũng không thích ăn lắm.
Chỉ là lần trước dì Lý cứ một mực gắp cá cho mình, mình lại ngại bỏ lại, cho nên trực tiếp ăn hết. . .
Ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Lý Nhược Anh gắp cho Lâm Huyền một miếng cà tím:
'Lâm Huyền, lần này ngươi đi đế đô thật sự là thu hoạch không nhỏ nha~ khi Sở Thiền nói với ta, còn tưởng rằng ngươi muốn đi làm cái gì, thì ra là nộp lên di vật văn hoá. Ai nha, phẩm hạnh này của ngươi thật sự là quá cao rồi, lão Đới cùng Tống lão đều đề cao ngươi, đều là kính nể không thôi!"
Đới Sở Thiền nhìn thấy cảnh này, lại cong miệng lên:
"Mẹ! Mẹ đừng gắp thức ăn cho học trưởng nữa, mẹ làm vậy khiến cho người ta rất không tự nhiên!"
Lý Nhược Anh không đồng ý:
"Đều là người một nhà, có cái gì mà không tự nhiên chứ."
Nói xong, lại gắp cho Lâm Huyền một con tôm luộc:
"Ăn nhiều một chút nha~ người trẻ tuổi các con hiện tại á, luôn thích ăn thức ăn ngoài, tiện lợi thì tiện lợi, nhưng lại không tốt cho sức khỏe đâu."
"Theo ta thấy. . . Chi bằng kết hơn sớm một chút, tìm cô vợ trẻ hiền lành nấu cơm, như vậy mới tốt cho sức khoẻ!"
Phốc ——
Đới Sở Thiền sặc nước, vội vàng quay đầu phun ra. Nàng rút giấy ra lau miệng:
"Mẹ có thể bình thường một chút hay không? Nếu mẹ cứ như vậy, Lâm Huyền học trưởng người ta sau này sẽ không tới nữa đâu! Còn nữa con tôm này của mẹ, mẹ trực tiếp thả vào trong chén của người ta, hắn làm sao chấm nước tương chứ!"
"Đi đi đi! Không nói chuyện với con! Yêu có ăn được không!" Lý Nhược Anh thật sự giống như bị nhắc nhở.
Trực tiếp lấy đi đĩa nước tương ở trước mặt Đới Sở Thiền, đặt tới trước mặt Lâm Huyền:
"Nào chấm nước tương ~ là ta tự pha đấy, chắc chắn hợp khẩu vị của ngươi!" !!!!
Đũa của Đới Sở Thiền dừng ở không trung, trừng mắt to!
Cái này. . . .
Rốt cuộc ai mới là con ruột của mẹ!
"Haizz. . . .”
Đới Sở Thiền thở dài một mình, tiếp tục gắp cơm ăn.
Lý Nhược Anh nhìn Lâm Huyền ăn cơm, càng ngày càng thích, ý cười phơi phới ở trên mặt, hiển nhiên đã nhìn trúng con rể của mình rồi.
"Ta cũng không biết, nơi mà ngươi sống ở cách xa như vậy. Sở Thiền vậy mà còn để ngươi đưa nó về nhà, thật sự là quá không hiểu chuyện, lần sau để nó tự mình bắt xe đến, hoặc là gọi lái xe đến đón là được."
"Ta thấy trời cũng đã trễ như vậy rồi, ăn xong cũng hơn 9 giờ, không an toàn, hay là đêm nay cứ ở lại đây đi.”
Lâm Huyền nghe xong lời này, tranh thủ nâng cao tốc độ ăn cơm! ! Ăn chậc cũng đủ mặt dày rồi.
Đâu thể mặt dày mày dạn ở lại đây.
Lâm Huyền nhìn Đới Sở Thiền cũng là buồn bực.
Cô nàng này, khi mẹ ngươi gắp đồ ăn cho ta, cứ làm ầm lên.
Mẹ ngươi bảo ta ngủ lại, ngươi lại cúi đầu ăn cơm giả vờ không nghe thấy, xấu bụng chỉ muốn hại người!
Dưới tốc độ ăn cơm nhanh chóng của Lâm Huyền. Cuối cùng trước 8 giờ rưỡi đã ăn cơm xong.
Cự tuyệt xong lời mời hết lần này đến lần khác của dì Lý, Lâm Huyền ngồi lên chiếc Ferrari, đạp chân ga xông ra khỏi khu biệt thự Lâm Hồ. . .


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất