Ta Có Thể Viết Thư Cho Quá Khứ

Chương 72: Tiến cử với Đinh giáo sư

Chương 72: Tiến cử với Đinh giáo sư


"Ai nha ta còn tưởng là ai chứ! Sao vậy Lâm Huyền, có thứ gì quên ở đế đô sao?"
Lâm Huyền sau khi nói hai ba câu khách sáo với Ngô quán trưởng, trực tiếp tiến vào chủ đề chính:
"Ngô quán trưởng, ngươi có biết giáo sư của học viện số học Bắc Kinh hay không, hoặc là viện trưởng của học viện khoa học Trung Quốc cũng được, hi vọng có thể giúp ta tiến cử một chút."
Nghe thấy hai cái tên này, thêm với Cuộc thi đại sư toán học thế giới xôn xao trên mạng Internet.
Ngô quán trưởng rất dễ dàng đoán được mục đích của Lâm Huyền:
"Không thành vấn đề, giáo sư Đinh Nghi của học viện toán học Bắc Kinh, là người có quyền uy trong giới toán học trong nước, rất thân với ta, ta có thể giúp người tiến cử.”
"Nhưng mà. . . Ngươi có chuyện gì sao? Khoảng thời gian này giáo sư Đinh vì chuyện của quốc gia rất bận rộn, nếu như chỉ là để làm quen, có thể đợi sau khi hắn về nước rồi nói."
Lâm Huyền cười lắc đầu:
"Ngô quán trưởng, ta cũng là vì cuộc thi Bậc thầy toán học thế giới mới tìm ngươi bắc cầu, làm phiền ngươi giúp ta nói với giáo sư Đinh một tiếng, ta có một phần luận văn muốn cho hắn xem.
“Được, là luận văn liên quan tới cái gì?"
"Chứng minh phỏng đoán Goldbach. "
Chỉ nghe thấy một tiếng vang kỳ quái ở đầu dây bên kia. Là âm thanh ngã sấp xuống.
Sau đó là. . .
Âm thanh điện thoại trượt trên mặt đất...
Lâm Huyền lựa chọn dựa vào việc tham gia cuộc thi để đi đến nước Mỹ, chủ yếu cân nhắc đến hiệu suất.
Nếu như mình muốn đi, nào là hộ chiếu, visa, hành lý còn phải được kiểm tra, nói không chừng còn bị tận lực gây khó dễ.
Tóm lại là quá phiền phức.
Lỡ như phía xuất nhập cảnh không nói đạo lý, giam giữ hành lý của mình, không có hòm thư thời không, sự nghiệp du hí của mình về căn bản phải tuyên cáo kết thúc. Nhưng nếu như có quốc gia làm hậu thuẫn thì hoàn toàn khác.
Đoàn đại biểu quốc gia chắc chắn là có quốc gia bảo vệ.
Bất kể là làm thủ tục hay là an toàn qua biên giới, đều dễ như trở bàn tay.
An toàn.
An toàn của bản thân và an toàn của hòm thư.
Đây mới là đều Lâm Huyền cần nhất.
Lâm Huyền vỗ vỗ hòm thư thời không: “Vận khí không tồi đó huynh đệ, ngươi cũng có thể xuất ngoại một vòng rồi.”
Đương nhiên.
Ngoài cái này ra, còn có một nguyên nhân quan trọng.
Chính là tiền.
USD.
Đối với loại đào phạm như Văn Linh mà nói, nếu muốn dụ nàng ra ngoài, không có mấy trăm vạn USD đoán chừng không được.
Dù sao thì Văn Linh đến gặp hắn, đồng nghĩa với việc để lộ thân phận, đối với nàng mà nói là rất nguy hiểm, còn tất cả số tiền mà Lâm Huyền có hiện tại, mua xong xe, chỉ còn lại hơn 1000 vạn mà thôi.
Toàn bộ đổi thành USD cũng không được bao nhiêu.
“Có thể dùng tiền của người khác làm việc, sao phải dùng tiền của mình chứ?”
Tiền thưởng một trăm triệu USD, lấy ra một ngàn vạn để dụ Văn Linh, bản thân còn lại chín ngàn vạn USD. Dùng tiền của nước Mỹ để giúp người Trung Quốc làm việc, bản thân vẫn còn lại rất nhiều.
Thỏa đáng!
Một bên khác.
Ngô quán trưởng bởi vì quá kích động, trực tiếp trượt ngã ở trong hành lang, điện thoại bay rất xa.
Ông ta nhìn trái ngó phải, may mà không ai nhìn thấy!
Sau đó lò mò ngồi dậy, phủi phủi người, nhặt điện thoại lên: “Lâm tiên sinh...ta không nghe lầm chứ? Có phải là hôm nay ngươi uống say rồi không”
Lâm Huyền mỉm cười nói: “Ngô quán trưởng, nếu như một tuần trước ta gọi điện cho ngươi, nói ta có bút tích thật của ‘Hồng Lâu Mộng’, có phải là ngươi cũng cảm thấy ta uống say rồi không?”
Câu nói này trực tiếp khiến cho Ngô quán trưởng cứng họng.
Ông ta vội vàng cười làm lành: “Ha ha ha, Lâm tiên sinh hiểu lầm rồi, không phải là ta không tin tưởng ngươi. Chỉ là phỏng đoán Goldbach này được gọi là vấn đề nan giải nhất của giới toán học, trần nhà của toán học, ta nhất thời khó tin.”
“Hơn nữa...bỏ đi, ta nói thẳng với ngươi vậy. Mỗi ngày đều có vô số nhân sĩ dân gian tuyên bố đã chứng minh được phỏng đoán Goldbach, thực ra đều là bởi vì sự vô tri của bọn hắn mà thôi. Ta cũng lo lắng ngươi là nhất thời xuất hiện linh cảm...”
Mặc dù Ngô quán trưởng không có năng khiếu đấu khẩu, nhưng danh từ phỏng đoán Goldbach này, ai nấy đều có nghe qua.
Từ sau khi được đưa ra vào 300 năm trước, vô số thiên tài toán học vì nó mà phụ lòng thanh xuân, lãng phí sinh mệnh, nhưng cho tới chết vẫn không giải ra được đáp án. Phỏng đoán Goldbach chính là trần nhà của toán học, là đầu mút của lý luận toán học, nó nghe thì có vẻ đơn giản dễ hiểu nhưng lại không có cái gì có thể chứng minh được. Ai có thể chứng minh phỏng đoán Goldbach, vậy hắn chắc chắn có thể ngồi lên vương toạ hoàng kim của giới toán học, trở thành nhà toán học vĩ đại ngang ngửa Newton, Décartes, Gauss.
Điều đáng nói là, Decartes, người được mệnh danh là ‘Hoàng tử số học’, cũng không thể nào chứng minh được phỏng đoán Goldbach.
Mà Newton và Decartes, cũng coi như là vận khí tốt, sinh ra sớm, mất cũng sớm, thoát khỏi một kiếp.
Ngô quán trưởng tiến vào phòng, ngồi lên ghế sofa: “Lâm tiên sinh, ta tin tưởng vào nhân phẩm của ngươi. Bây giờ ta sẽ gọi điện thoại hẹn Đinh giáo sư cho ngươi, ngươi xem khi nào ngươi có thời gian?”
Lâm Huyền cũng không muốn để Ngô quán trưởng quá khó xử.
Hắn cũng có thể nghĩ được...lát nữa khi Ngô quán trưởng gọi điện cho Đinh giáo sư, đối phương sẽ cười nhạo ông ta như thế nào.
Không cần nói, Đinh giáo sư tuyệt đối sẽ không tin, một ‘nhà toán học dân gian’ hai mươi mấy tuổi có thể chứng minh được phỏng đoán Goldbach.
Cho nên Lâm Huyền nói: “Xem Đinh giáo sư khi nào có thời gian đi, ta sẽ sắp xếp lịch trình để đi đến đó.”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất