Chương 30: Đơn đấu
"Ai không sợ chết thì có thể lên thử một phen, bất quá lần tới ta đập sẽ là đầu đấy." Châu Phong lạnh lùng nói.
Đồng thời, từ trong túi đeo lưng, hắn lại lấy ra mấy hòn đá nặn trên tay.
"Gia hỏa này..." Đường Phù sắc mặt khó coi.
Hắn không ngờ rằng chỉ có một mình Châu Phong thôi mà lại khiến bọn hắn nhiều người như vậy không dám tới gần.
Khốn nỗi bọn hắn không có bất kỳ biện pháp nào.
Truy đuổi ư?
Nhìn bộ dáng Châu Phong, cũng không phải tùy tiện là có thể đuổi kịp.
"Chúng ta đánh có hai người của ngươi, ngươi bây giờ đánh nhiều người của chúng ta như vậy, hẳn là huề nhau rồi chứ." Đường Phù nghiến răng nói.
Châu Phong ánh mắt nhìn về phía những người bị thương.
Bọn họ so với Phạm Kiến còn thảm hơn nhiều.
"Vậy thì bồi thường cho chúng ta đi." Châu Phong nói thêm.
"Bồi thường?" Đường Phù ngẩn người.
Bọn hắn nhiều người bị thương như vậy, Châu Phong thế mà còn đòi bồi thường!
"Là các ngươi động thủ cướp cá trước, hiện tại bồi thường cho chúng ta cũng rất hợp lý mà." Châu Phong nhàn nhạt nói.
"Vậy ngươi đánh người của chúng ta thảm như vậy! Có ai bồi thường không?" Đường Phù đè nén lửa giận.
"Đó là do chính bọn hắn muốn chết." Châu Phong hừ lạnh một tiếng.
Đường Phù gần như sắp tức nổ tung.
Đây là cái đạo lý gì!
Nhưng Đường Phù rất nhanh liền tỉnh táo lại.
Bởi vì từ đầu đến cuối, có lẽ vốn dĩ chẳng có đạo lý gì.
Tất cả đều là "nắm đấm là đại"!
Đúng lúc này, từ một căn nhà tranh bước ra một người đàn ông.
Châu Phong liếc mắt một cái liền nhận ra, người này cũng là dân lai.
"Ca!" Đường Phù nhìn thấy người đàn ông, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Đường Thành híp mắt nhìn về phía Châu Phong.
Những người xung quanh lập tức nhao nhao giải thích.
"Ngươi có chút bản lĩnh, bất quá muốn đòi bồi thường, không đơn giản vậy đâu." Đường Thành bẻ ngón tay răng rắc.
Phát ra âm thanh giòn tan.
Hiển nhiên đây là đang cảnh cáo Châu Phong.
"Vậy thì các ngươi vĩnh viễn đừng mong có ngày yên tĩnh, ta có thể khiến các ngươi đến doanh địa cũng không ra được." Châu Phong cũng không hề tỏ ra yếu thế.
Đường Thành quan sát Châu Phong từ trên xuống dưới một lượt rồi chậm rãi gật đầu.
"Ta tin là ngươi có bản sự đó, nhưng ta có một đề nghị, hai chúng ta đơn đấu thế nào?"
"Nếu ngươi đánh bại ta, ta sẽ bồi thường cho ngươi! Bồi thường khiến ngươi hài lòng."
"Nhưng nếu ngươi thua... thì gia nhập doanh địa của ta, làm đàn em của ta, thấy sao?"
Đường Thành là thủ lĩnh của doanh địa này.
Từ khi cùng muội muội thức tỉnh trên bờ cát, hắn bắt đầu thu hút những người sống sót.
Rất nhanh đã tập hợp được vài chục người.
Và tạo ra một doanh địa như thế này.
Để tạm thời giải quyết vấn đề lương thực cho mọi người.
Nghề nghiệp của Đường Thành là huấn luyện viên thể hình, đồng thời hắn còn là một võ sĩ quyền anh nghiệp dư.
Vì vậy Đường Thành rất tự tin.
Ở nơi này, không có mấy ai là đối thủ của hắn.
"Bồi thường thỏa đáng? Để ta xem là cái gì." Ngược lại Châu Phong lại rất hứng thú với khoản bồi thường này.
Đường Thành cười cười, sau đó hắn quay lại vào nhà tranh lôi ra một người.
Người kia trông chừng khoảng 20 tuổi.
Dáng dấp trông rất thanh tú.
"Tặng cô gái này cho ngươi thế nào? Rất tuyệt đấy." Đường Thành tủm tỉm cười nói.
"Đường Ca, ta không muốn, đừng đưa ta sang đó mà." Cô gái nhất thời kêu khóc.
"Bốp!"
Đường Thành không chút khách khí giáng một cái tát.
Trên mặt cô gái hiện lên một dấu năm ngón tay.
"Lão tử cứu mạng cô! Cô là đồ vật của lão tử, lão tử bảo cô làm gì thì cô phải làm đó!"
Một bạt tai như vậy khiến cô gái không dám khóc nữa.
Chỉ còn nức nở khe khẽ.
"Ta không hứng thú với phụ nữ." Châu Phong lắc đầu.
"Chẳng lẽ ngươi thích đàn ông?" Đường Thành biến sắc, vô thức lùi lại một bước.
Nếu đối thủ là một người Long Dương chi hảo.
Thì Đường Thành cảm thấy vô cùng khó chịu, thậm chí còn thấy hối hận vì sự lỗ mãng của mình.
Không nên đề nghị đơn đấu.
"Ta muốn những thứ kia." Châu Phong chỉ vào một hướng.
Đó là một loạt giá đỡ.
Trên giá có bảy, tám con gà rừng đã được làm sạch lông.
Và toàn bộ đều được ướp muối biển và gia vị.
Trông có vẻ là lương thực dự trữ.
"Thứ đó trân quý lắm đấy!" Đường Phù lập tức sốt ruột.
Trong tay bọn họ không có công cụ gì.
Việc săn gà rừng vô cùng khó khăn, họ chỉ có thể đặt một vài cái bẫy đơn giản.
"Ha ha, so với người còn trân quý hơn sao?" Châu Phong cười nhạo.
Đường Phù lập tức nghẹn lời.
Dù Đường Phù không muốn nói như vậy, nhưng không thể không thừa nhận.
Trên hòn đảo hoang này.
Có lẽ giá trị của vài con gà rừng còn quan trọng hơn một người.
"Được, ta đồng ý." Đường Thành lại gật đầu.
Chỉ cần nhìn bản lĩnh ném đá của Châu Phong.
Hắn có thể chắc chắn.
Chỉ cần Châu Phong gia nhập căn cứ của mình.
Thì độ khó thu hoạch thức ăn của bọn họ sẽ giảm mạnh.
Và họ sẽ không phải đi cướp cá của người khác nữa.
Việc cướp cá là do Đường Thành ra lệnh.
Hắn muốn xem phản ứng của căn cứ bên cạnh.
Những trinh sát Đường Thành phái đi đã sớm phát hiện có người ở căn cứ bên cạnh.
Và có rất nhiều đàn ông!
Điều này khiến Đường Thành cảnh giác trong những ngày trước đó, không dám tùy tiện đến gần.
Đến khi số người trong căn cứ của hắn tăng lên, hắn mới dám tiến đến thăm dò.
Đương nhiên, Đường Thành không hề hay biết.
Những người hắn thấy là đám người của Võ Văn Vinh.
Và những người đó hiện giờ đều đã bị Châu Phong xử lý.
"Vậy thì nhào vô đi." Đường Thành bước ra khỏi hàng rào, tiến đến đứng cách Châu Phong không xa.
Châu Phong cũng thả ba lô xuống đất.
Hai người từng bước tiến lại gần nhau.
Khi khoảng cách vừa đủ, Đường Thành đột nhiên ra tay!
Hắn bước nhanh về phía trước, vung nắm đấm thẳng vào mặt Châu Phong.
Muốn đánh phủ đầu khiến Châu Phong trở tay không kịp!
Ít nhất là về mặt khí thế, hắn muốn chiếm thế thượng phong.
Nhưng Đường Thành không ngờ rằng, tốc độ của Châu Phong lại nhanh đến vậy.
Đối mặt với nắm đấm của hắn, Châu Phong dễ dàng ngả người ra sau né tránh.
"Người luyện võ!"
Gã này cũng từng học quyền anh sao?
Đó là phản ứng đầu tiên trong đầu Đường Thành.
Chỉ có người luyện võ mới có phản ứng vô thức với nắm đấm.
Đây thực chất không phải là chiêu thức đối phó.
Mà chỉ đơn thuần là phản ứng cơ bắp.
Là kết quả của quá trình huấn luyện hàng năm.
Khi nhìn thấy nắm đấm, họ sẽ biết cách né tránh.
Nhưng rất nhanh, Đường Thành nhận ra mình đã lầm!
Châu Phong hoàn toàn không hề luyện quyền anh, hắn chỉ đơn thuần là có tốc độ phản ứng rất nhanh.
Hơn nữa, các cú đấm của Châu Phong không có bất kỳ sự sắp xếp nào.
Mà hoàn toàn dựa vào tốc độ.
Thế nhưng, những cú đấm này không chỉ nhanh mà còn rất mạnh.
Đường Thành theo thói quen dùng cánh tay che đầu.
Như vậy chỉ cần phòng bị những đòn tấn công vào bụng là được.
Nhưng Đường Thành không ngờ rằng, Châu Phong lại tấn công vào hai tay của hắn.
"Phanh! Phanh! Phanh!"
Liên tiếp ba cú đấm mạnh.
Đường Thành cảm thấy tay mình sắp gãy đến nơi.
Lực lượng này quá mạnh!
"A a a!"
Cuối cùng, Đường Thành quyết định liều mạng.
Hắn nhấc chân đá mạnh vào bụng Châu Phong, sau đó chuẩn bị tung hai cú đấm bồi.
Nhưng Châu Phong dường như không hề hấn gì sau cú đá.
Ngược lại, hắn tóm lấy chân Đường Thành, trực tiếp quật ngã hắn xuống đất.
Đầu Đường Thành đập xuống đất, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong...