Ta Cùng Nhà Bên A Di Lưu Lạc Hoang Đảo

Chương 53: Rừng đu đủ

Chương 53: Rừng đu đủ
"Ha ha, chuyện nhỏ mà thôi." Châu Phong khoát khoát tay nói.
Hắn tiếp tục tiến về phía cái cây tiếp theo.
Chưa đầy một tiếng, hắn đã chặt được hơn hai mươi cái cây.
Hiện tại, tổng cộng trong doanh địa có hơn bảy mươi người.
Đại khái dựng mười cái túp lều là đủ rồi.
Dù sao hiện tại không cần cân nhắc nhiều về điều kiện.
Chỉ cần có thể che gió che mưa là được.
Ai cũng không biết bọn hắn có thể ở lại nơi này bao lâu.
"Lão đại, lão đại! Đường Thành tới tìm ngươi." Có người từ đằng xa chạy tới.
Những người ở doanh địa của Charles đều biết Đường Thành và những người của hắn.
Dù sao trước đó bọn hắn đã suýt chút nữa bùng nổ xung đột.
Châu Phong giao lưỡi búa cho Dương Vĩ rồi đi vào doanh địa.
Đường Thành mang theo ba bốn người chờ ở đó.
"Huynh đệ! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Đường Thành nhìn thấy Châu Phong thì mở miệng hỏi thăm.
Biểu tình Đường Thành có chút lo lắng.
Rõ ràng, việc doanh địa của Châu Phong và doanh địa của Charles sát nhập là điều hắn không ngờ tới.
"Charles muốn ám hại ta, nên bị ta giết chết." Châu Phong không hề che giấu.
Nghe đến đó, Đường Thành không khỏi hít sâu một hơi.
Đường Thành biết rất rõ sức chiến đấu của Charles.
Châu Phong thế mà có thể phản sát Charles!
Rốt cuộc là làm thế nào mà làm được?
Trong khoảng thời gian này đã có bao nhiêu người mất mạng?
Đã có bao nhiêu hiểm nguy?
Thực ra Đường Thành vừa nãy đã quan sát một chút số người trong doanh địa.
Chỉ thấy có vài người da trắng, còn lại chắc hẳn đã chết.
Nghĩ tới đây, Đường Thành xoa mồ hôi trên trán.
Cũng may lần trước xung đột với Châu Phong đã được hóa giải.
Nếu không thì không biết hậu quả sẽ như thế nào.
"Vậy... Hiện tại doanh địa của các ngươi đông người như vậy, hay là cân nhắc chuyện hợp tác?" Đường Thành nói tiếp.
"Hợp tác? Hợp tác như thế nào?" Châu Phong tỏ vẻ tò mò.
Lần trước Đường Thành đã đề nghị sát nhập với mình.
Lúc đó Châu Phong đã từ chối.
Hiện tại dường như lại càng không có lý do gì để hợp tác với đối phương.
"Công thủ đồng minh! Chúng ta nên kết thành công thủ đồng minh!"
"Bất kỳ bên nào gặp chuyện, bên kia đều phải tìm cách cứu viện."
"Còn có việc trao đổi thông tin tình báo như đã thỏa thuận trước đó, cũng không thể quên."
Đây đều là những điều Đường Thành đã nghĩ xong trước khi đến.
Hiện tại Châu Phong có căn cứ với số lượng người đông đảo.
So với bên mình còn nhiều hơn hai mươi người.
Đường Thành càng muốn cùng Châu Phong gắn bó với nhau hơn.
Châu Phong đang cân nhắc lợi hại.
Thấy Châu Phong có vẻ do dự, Đường Thành không nhịn được lên tiếng.
"Kết minh không phải là không có điều kiện, ta có thể chia sẻ với các ngươi một nơi tốt." Đường Thành nói với vẻ thần bí.
"Là rừng đu đủ à." Châu Phong buột miệng nói.
"Sao ngươi biết!" Đường Thành kinh ngạc.
Châu Phong cười.
Thực tế là từ lần trước Đường Thành đưa cho mình nhiều đu đủ như vậy.
Châu Phong đã đoán Đường Thành chắc chắn đã tìm được một khu rừng đu đủ lớn.
Nếu không sẽ không hào phóng như vậy.
"Rừng đu đủ diện tích lớn không?" Châu Phong hỏi.
"Thực ra nó không xa nơi này lắm, bên đó có rất nhiều đu đủ." Đường Thành gật đầu.
"Nói cách khác, kể cả ngươi không nói cho ta biết, chúng ta cũng sẽ sớm phát hiện ra." Châu Phong nói với vẻ mặt đầy ý cười.
Đường Thành gãi đầu, có chút xấu hổ.
Sự thật đúng là như vậy.
Khu rừng đu đủ đó chắc chắn sớm muộn cũng sẽ bị Châu Phong và những người của hắn phát hiện.
Đến lúc đó nếu hai bên tranh giành rừng đu đủ.
Đường Thành cũng không dám xung đột với Châu Phong.
Làm như vậy lúc này, bản thân muốn thuận nước đẩy thuyền.
Trực tiếp nói vị trí rừng đu đủ cho Châu Phong.
"Thực ra ta nói kết minh, là vì chúng ta muốn cùng nhau bảo vệ rừng đu đủ, không thể để những người sống sót khác xen vào." Đường Thành nói thật.
Những nguồn tài nguyên như rừng đu đủ.
Thì chắc chắn phải chiếm lĩnh.
Tuyệt đối không thể để người khác nhúng chàm.
"Chờ chúng ta ăn chút gì đã, sau đó dẫn ta đi xem rừng đu đủ nhé." Châu Phong quyết định đi xem trước rồi tính.
"Được!" Đường Thành gật đầu.
Bây giờ đã đến giờ ăn cơm.
Thịt gấu đã được nấu mấy tiếng đồng hồ.
Châu Phong mời Đường Thành và những người của hắn cùng ăn chút.
"Nghe nói thịt gấu là mỹ vị! Ta phải nếm thử."
Đường Thành tỏ ra hứng thú.
Nhưng khi ăn miếng thịt gấu đầu tiên, Đường Thành nhíu mày.
Thịt gấu hơi khô, lại còn dai nữa.
Điều quan trọng là khi ăn vào còn có mùi tanh.
Tất nhiên là chưa đến mức khó nuốt.
Chỉ là hương vị thực sự không ra gì.
Những người trong doanh địa đều rất nhớ hương vị thịt lợn rừng hôm qua.
Đó mới thực sự là mỹ vị.
Sau khi ăn xong, Châu Phong nhanh chóng dẫn một nhóm người lên đường.
Châu Phong không đi một mình.
Hắn dẫn theo Dương Vĩ và mười mấy người nữa, đều là tổ săn bắn.
Dù sao lần trước đã bị Charles đánh lén.
Tiếp theo vẫn phải cẩn thận một chút.
Với lại Châu Phong định vận chuyển một ít đu đủ về trước.
Có thể giảm bớt vấn đề lương thực trong căn cứ.
Nếu không chỉ dựa vào những gì Châu Phong thu thập trước đó.
Thì không đủ cho mấy chục người ăn một ngày.
"Con đường này không phải là nơi lần trước phát hiện người rừng sao?" Châu Phong nhíu mày.
"Không giống nhau! Chúng ta phải rẽ ở phía trước, hai địa điểm này cách nhau khoảng một cây số." Đường Thành giải thích.
Châu Phong không ngờ rằng.
Sau lần gặp người rừng đó, Đường Thành vẫn dám khám phá rừng cây.
Nhưng nghĩ lại thì có thể hiểu được.
Không có nhiều thức ăn để thu hoạch trên bãi cát.
Cuối cùng vẫn phải tiến sâu vào rừng cây.
Rất nhanh Châu Phong nhìn thấy một mảng màu cam vàng ở phía trước.
Khi đến gần, họ thấy một khu rừng đu đủ rộng lớn.
Ở đây có ít nhất hàng trăm cây.
Trên ngọn cây chi chít những quả đu đủ màu cam.
"Nhiều đu đủ thế!"
"Số này đủ ăn trong một thời gian dài đấy!"
"Ít nhất cũng phải mấy ngàn cân."
Khuôn mặt Dương Vĩ và những người khác đều rạng rỡ.
Có số đu đủ này, họ có thể cầm cự được một thời gian dài.
Xung quanh một số cây đu đủ đã có dấu hiệu thu hoạch.
Chắc là do Đường Thành và những người của hắn hái.
Nhưng họ mới chỉ hái đi một phần.
Châu Phong tiến đến gần một cây đu đủ, đưa tay hái một quả.
Quả đu đủ này còn lớn hơn cả bàn tay hắn một chút.
Hắn cảm thấy với lượng ăn của mình, một quả là đủ no.
Châu Phong cắn một miếng.
Hương vị giống như lần trước.
Thịt quả mọng nước, ngọt ngào và ngon miệng.
Dương Vĩ và những người khác thấy vậy, cũng không nhịn được hái một quả ăn.
Châu Phong thấy vậy cũng không ngăn cản.
Chỉ là sau này những quả đu đủ này đều thuộc về vật tư chung, mọi người không được tùy ý ăn.
"Thế nào, chỗ này không tệ chứ! Thực ra ở khu vực rìa còn có một số cây ăn quả khác, chỉ là số lượng ít hơn." Đường Thành giới thiệu.
"Ngươi đã phát hiện ra nơi này như thế nào?" Châu Phong tò mò hỏi.
"Là do thủ hạ của ta vô tình phát hiện." Đường Thành cười hì hì, cũng cảm thấy mình gặp may.
Sau đó Đường Thành hỏi về chuyện hợp tác giữa hai bên.
"Không vấn đề gì." Châu Phong đồng ý.
"Vậy thì tốt quá!" Đường Thành lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần Châu Phong đồng ý hợp tác, thì có thể tránh được rất nhiều xung đột.
Sau đó Châu Phong bảo thủ hạ hái một ít đu đủ mang về.
Mỗi người ít nhất phải vác khoảng 40 cân.
Không ai phản đối.
Những người đi theo Châu Phong đều là những người khỏe mạnh.
Hơn nữa hai bữa nay đều ăn thịt.
Vì vậy trọng lượng này không thành vấn đề.
Đường Thành và những người của hắn cũng không rảnh rỗi, không thể đi một chuyến uổng công.
Họ cũng hái đu đủ để mang đi.
Đúng lúc này, Châu Phong đột nhiên nghe thấy có động tĩnh từ sâu trong rừng đu đủ...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất