Ta Cuối Cùng Rồi Sẽ "Cày" Thành Thần Minh (Dịch)

Chương 15: Sự thong dong của kẻ mạnh 2

Chương 15: Sự thong dong của kẻ mạnh 2 Tiết Cảnh nghe vậy, cẩn thận nhớ lại, hắn cảm thấy mình rất an phận, không có ấn tượng gì về việc đã chọc giận ai. "Không biết, nhưng không sao cả, nhìn từ chữ viết trên bàn, đây không phải trò đùa dai của kẻ hèn nhát không dám lộ mặt, mà là lời đe dọa." Tiết Cảnh sờ lên mặt bàn đầy vết xước, đầu ngón tay dừng lại trên chữ viết "Trên đường tan học cẩn thận một chút". "Ước chừng giờ nghỉ trưa hoặc là sau khi tan học kẻ đó sẽ tự mình nhảy ra, cứ chờ là được." Người chỉ cần đủ ưu tú, dù không làm gì, cũng sẽ tự nhiên mà chắn đường người khác, khiến người khác oán hận, điểm này kiếp trước kiếp này hắn đều đã trải nghiệm qua. Không cần phải tự kiểm điểm xem mình đã làm sai điều gì, suy nghĩ điều này không có ý nghĩa, gặp chuyện thì giải quyết là được. Tiết Cảnh ngồi xuống ghế, vốn định bỏ cặp sách trong tay vào ngăn kéo, nhưng lại dừng tay, cảm thấy có chút ghê tởm, dù sao trước đó đã từng bị bỏ chuột chết, gián chết vào, nên hắn treo cặp sách lên móc ở bên cạnh bàn học. Sau đó hai tay khoanh trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần, chuẩn bị vào học. Lý Khả nhìn thấy Tiết Cảnh thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, không khỏi cảm khái: "Thật ngầu, Cảnh ca." "Nhưng tại sao chúng ta không nói cho giáo viên biết?" Lý Khả có chút nghi ngờ. Tiết Cảnh nhắm mắt lại, thuận miệng nói: "Cũng giống như báo cảnh sát không phải là vạn năng, giáo viên cũng không phải vạn năng, nói cho giáo viên biết có lẽ có thể giải quyết chuyện này, nhưng quá trình nhất định sẽ rất phiền phức, khả năng cao còn sẽ có hậu hoạn." "Tôi có cách giải quyết đơn giản hơn, không cần tìm giáo viên." Lý Khả ừ một tiếng, trầm mặc một lúc, lại nhịn không được nói: "Cảm giác cậu thật đẹp trai, có một loại khí chất của người trưởng thành... Hay nói cách khác là sự ung dung của kẻ mạnh? Mấy câu này nói ra, thật là ngầu bá cháy..." Hai người đang trò chuyện, đột nhiên, ở cửa lớp có tiếng gọi: "Tiết Cảnh, có người tìm!" Tiết Cảnh quay đầu nhìn lại, ở cửa đang đứng một nữ sinh xinh đẹp mặc váy đồng phục. Chính là cô học muội hôm qua đưa khăn mặt cho hắn lúc kiểm tra thể lực. Mắt học muội sưng đỏ, hình như vừa mới khóc, có vẻ đáng thương khiến người ta thấy mà thương. Cô bé từ xa vẫy tay với Tiết Cảnh, miễn cưỡng cong khóe miệng cười, coi như chào hỏi. Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Tiết Cảnh trong lòng hiểu ra, khẽ nói: "Thì ra là vậy..." "Hửm? Học muội này sao lại tới đây, gan to thật đấy, không đợi đến giờ nghỉ trưa hay tan học, mà lại trực tiếp chạy tới lớp chúng ta tìm cậu." Lý Khả ngẩn người. Cậu ta hơi cận thị, lúc này lại không đeo kính, nên không nhìn rõ sắc mặt của học muội, chỉ cười nói với Tiết Cảnh: "Lúc từ chối thì dịu dàng một chút nhé, đừng làm tổn thương trái tim em gái người ta, thật ra thử yêu đương cũng rất tốt, đôi chân dài trắng nõn này cũng không làm uổng phí cậu..." Tiết Cảnh không nói gì thêm, chỉ ừ một tiếng, đứng dậy đi ra khỏi phòng học. Trong lớp có rất nhiều người chú ý tới có một học muội xinh đẹp như vậy ở cửa, hơn nữa vừa rồi có người gọi, đều biết cô ấy là tới tìm Tiết Cảnh, lúc này đều nhìn Tiết Cảnh đi ra khỏi phòng học. Đợi đến khi Tiết Cảnh và học muội cùng nhau rời đi, lửa tám chuyện trong lớp được thổi bùng lên, bùng nổ một làn sóng thảo luận sôi nổi. ... Tiết Cảnh đi theo học muội đến đầu cầu thang cuối hành lang, lúc này vì sắp vào học nên học sinh đều đã vào lớp, trong hành lang không có ai khác. "Nói chuyện ở đây đi." Tiết Cảnh mở miệng nói. "Nói đi, có chuyện gì?" Học muội vừa nghe Tiết Cảnh mở miệng, nước mắt lập tức không ngừng chảy xuống. "Xin lỗi, học trưởng, đều là lỗi của em..." Cô bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra, vì khóc nhiều nên nói cũng ngắt quãng, do cảm xúc kích động, cách diễn đạt cũng có chút khó hiểu, nhưng Tiết Cảnh không thúc giục, chỉ kiên nhẫn nghe cô nói xong, thỉnh thoảng có chỗ thật sự nghe không hiểu mới hỏi lại một lần. Đợi đến khi cô nói xong toàn bộ sự việc, Tiết Cảnh mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nói một cách đơn giản, cô học muội xinh đẹp năm hai này có một người theo đuổi cùng lớp tên là Bùi Hữu Quang. Cái tên này rất nổi tiếng ở trường trung học phổ thông, Tiết Cảnh có ấn tượng, là kiểu học sinh côn đồ, "hô mưa gọi gió" trong trường. Vấn đề là do hôm qua lúc kiểm tra thể lực, học muội đến đưa khăn mặt cho hắn. Chuyện hôm qua hắn nhận khăn mặt không biết bị kẻ nào nhiều chuyện nói cho Bùi Hữu Quang nghe, sáng nay tên đó lớn tiếng tuyên bố trong lớp muốn cho Tiết Cảnh một bài học. "..." Tuy rằng khi nhìn thấy học muội hai mắt đẫm lệ tới tìm mình Tiết Cảnh đã đoán được là chuyện gì, nhưng sau khi được xác nhận hắn vẫn cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực. "Học trưởng, thật sự xin lỗi, em đã cầu xin hắn rất lâu đừng gây phiền phức cho anh, nhưng hắn căn bản không nghe..." Học muội nức nở, không ngừng lau nước mắt. Tiết Cảnh: "..." Cô chắc chắn đây không phải là đang thêm dầu vào lửa? Hắn có chút cạn lời. Nếu không phải biết những đứa trẻ mới lớn này suy nghĩ chưa được chu toàn, hắn còn hoài nghi có phải học muội này đang cố tình châm ngòi ly gián hay không.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất