Chương 27: Tại hiện đại bồi dưỡng cường giả
Hôm sau, ngay tại Thái Sơn hùng vĩ dưới chân, thân ảnh của Lý Lạc đột nhiên xuất hiện. Tuy rằng xung quanh Lý Lạc có rất nhiều người, nhưng sự xuất hiện đột ngột ấy lại không khiến bất kỳ ai cảm thấy kỳ lạ, cứ như thể vốn dĩ nên như vậy, huyền diệu khó giải thích.
"Thái Sơn a, lại đến rồi."
Nhìn ngọn Thái Sơn mênh mông trước mắt, Lý Lạc thốt lên với đầy cảm xúc.
Mấy ngàn năm trước, hắn từng đến Thái Sơn và còn được chứng kiến thiên cổ nhất đế Tần Thủy Hoàng. Tần Thủy Hoàng còn từng cúi mình chào gọi hắn là "Thượng Tiên". So với mấy ngàn năm trước, Thái Sơn ngày nay mang thêm chút khí tức lịch sử, bớt đi sự bàng bạc, mạnh mẽ của thuở xưa.
"Ngươi đến Thái Sơn làm gì vậy?"
Một thanh âm của Thiên Đạo vang lên bên tai Lý Lạc, có chút không hiểu.
Lý Lạc mang theo nụ cười nhàn nhạt, bước vào Thái Sơn. "Thụ đạo."
"Thụ đạo?"
Thiên Đạo càng thêm bối rối.
"Thế giới nếu cứ mãi một hạt bụi không thay đổi thì quá vô vị. Để con đường tu luyện cũng rơi xuống thế gian này mới càng thêm ý nghĩa. Ta đến Thái Sơn này để thu một đệ tử."
Lý Lạc chậm rãi nói.
Nếu tất cả đều là nhân vật trong lịch sử tại hiện đại tự tung tự tác thì chẳng có ý nghĩa gì. Người hiện đại đương nhiên cũng muốn xuất hiện vài cường giả mới có ý tứ, và đây cũng là mục đích chuyến đi lần này của Lý Lạc.
"Ngươi định làm gì?"
Thiên Đạo như có điều suy nghĩ, lên tiếng hỏi.
"Ta mang theo quyền uy của Thiên Đạo, người thường nhìn thẳng ta cũng theo bản năng không dám. Nếu có người nào dám có gan dám nói chuyện với ta, vậy thì sẽ chọn người đó."
Lý Lạc cười cười nói.
Điều này giống như đại nhân vật trời sinh đã có một loại uy nghiêm vậy. Hắn có Thiên Đạo uy áp gia thân, nói cho cùng, cho dù là tu tiên giả dám nhìn thẳng vào hắn, nói chuyện cũng rất ít, chứ đừng nói chi là người phàm. Nếu có người phàm nào dám tìm hắn đối thoại, chưa chắc đã không phải là một người hữu duyên, như thế truyền thụ cho hắn tiên đạo thì có gì không được.
Ở đây, người hữu duyên không giống như Lưu Bá Ôn lần trước. Lưu Bá Ôn là Lý Lạc cố tình tìm kiếm, chỉ là giả vờ nói là người hữu duyên. Còn ở đây, nếu thật sự có người dám đối thoại với hắn, đó mới tính là người hữu duyên chân chính.
"Nếu sau khi ngươi đăng đỉnh Thái Sơn mà vẫn không có ai dám nói chuyện với ngươi thì sao? Người phàm dám cùng hóa thân của đạo trời nói chuyện, nhìn khắp thế giới này sợ rằng cũng không có một ai."
Thiên Đạo hiếu kỳ nói.
"Chỉ là nhất thời nổi hứng thôi. Nếu thật sự không có, thì dễ dàng thôi, nói rõ là không có ai cùng ta có duyên. Đến lúc đó, tùy tiện tìm một người ta thấy thuận mắt để truyền thụ tiên đạo là được."
Lý Lạc lắc đầu nói.
Hắn là Thiên Đạo chưởng khống giả, lại bố cục cả thế giới, lấy chúng sinh làm quân cờ. Nếu chuyện gì cũng đều làm theo kế hoạch hoàn toàn thì khác gì công cụ người? Cho nên Lý Lạc mới chọn tùy tâm sở dục một lần. Dĩ nhiên, nếu thật sự không có người, vậy cũng thôi, dù sao cũng không phải đại sự gì, cùng lắm thì tùy tiện tìm một người là được rồi. Bố cục ở hiện đại vẫn rất quan trọng, cũng sẽ không vì không có người hữu duyên mà không làm.
"Cũng đúng."
Thiên Đạo thư thái nói.
Nói đi cũng phải nói lại, cảnh Thái Sơn cũng không tệ. Đặc biệt, Thái Sơn còn được quy hoạch và cải tạo bởi cổ quốc. Vì vậy, trên đường đi, Lý Lạc nhìn ngắm, tấm tắc lạ kỳ. Triều Tần thời kỳ để hoàn thành quy hoạch, Lý Lạc cũng không có hảo hảo thưởng thức qua phong cảnh Thái Sơn. Bởi vì linh khí khôi phục, thần thoại phủ xuống, số lượng du khách trên núi đã tăng lên rất nhiều, nguyên nhân thì khỏi cần nói.
Trên đường đi, dù chỉ là nhìn thoáng qua, Lý Lạc cũng thấy không dưới mấy chục người rời khỏi khu du khách, một mình tiến vào rừng nguyên sinh chưa khai thác, mong muốn tìm được cơ duyên nào đó.
"Hội đương lăng tuyệt đỉnh, tầm mắt bao quát non sông."
Đi tới đỉnh núi, trong một đình viện, Lý Lạc nghiêng mình nhìn ra phía trước là biển mây vô biên, đứng chắp tay, hơi cảm khái nói.
Thân ảnh bạch y đứng chắp tay, Lý Lạc tựa như tiên nhân giáng thế, khí chất siêu phàm thoát tục, căn bản không giống phàm nhân. Điều này khiến du khách xung quanh vì thế mà ngây người. Nhưng chưa kịp để ánh mắt họ tập trung vào Lý Lạc, trên người Lý Lạc lại như có một loại ma lực nào đó, khiến đám du khách không tự chủ được mà chuyển ánh mắt đi, căn bản không dám nhìn Lý Lạc. Trong phạm vi mười mét quanh Lý Lạc không có một bóng người, ngay cả người đến gần Lý Lạc cũng không có.
Cảnh tượng này tuy rất kỳ lạ, nhưng lại không khiến nhiều du khách cảm thấy nghi hoặc. Chẳng qua là cảm thấy khí thế trên người Lý Lạc quá mức khủng bố khiến họ không dám tới gần, mọi thứ đều diễn ra một cách tự nhiên, thuận lý thành chương.
"Quả nhiên, người hữu duyên không phải dễ tìm như vậy."
Đứng trong tiểu đình viện chừng mười phút đồng hồ, thấy vẫn không có ai dám nói chuyện với hắn, Lý Lạc trong mắt thoáng qua vẻ thất vọng.
Dù sao, hắn thả Thiên Đạo uy áp ra, cho dù chưa tới một phần ức vạn, nhưng người phàm dám đối mặt hắn cũng không có, chứ đừng nói chi là dám nói chuyện cùng hắn. Ngược lại cũng coi là chuyện trong dự liệu.
"Về thôi."
Thở dài, Lý Lạc xoay người muốn rời đi. Lúc này, biến cố xuất hiện!