Ta Đánh Cắp Dòng Thời Gian (Dịch)

Chương 14. Sẽ có người đứng ra (2)

Chương 14. Sẽ có người đứng ra (2)


“Đó là một lần kiểm tra thực chiến, tôi nhìn thấy rất nhiều đồng đội đối mặt với sinh vật trận địa, họ kìm nén sự hèn nhát và sợ hãi vào tận đáy lòng, không có thực lực lại không đủ dũng cảm để phản kháng lại, thậm chí suýt chút nữa làm liên lụy đến các đội viên khác, từ khoảnh khắc đó, tôi hiểu ra được một chuyện, thể xác yếu đuối có thể cứu được, nhưng tinh thần nhục chí thì không có thuốc nào có thể cứu vãn được.”
“Sau khi nhiệm vụ kết thúc, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, cuối cũng đã đưa ra quyết định từ bỏ cơ hội đảm nhận chức vụ ở viện nghiên cứu Hổ Phách, để làm một giáo viên dạy lịch sử, về cơ bản đã giải quyết được vấn đề này.”
Nghe thấy những lời chia sẻ này, Phong Kỳ đã hiểu được rốt cuộc thầy Vương đang nghĩ điều gì rồi.
Rất nhiều người núp sau lưng nói thầy Vương dạy môn lịch sử vì sự hèn nhát hên mới từ bỏ, nhưng hắn lại cảm thấy, thầy Vương là vì tương lai nhân loại mới từ bỏ cơ hội quý báo này.
Lúc thầy Vương lên lớp, ông nghiêm khắc vô cùng, từ đầu đến cuối luôn nói với các học sinh một cách chắc chắn rằng nhân loại sẽ chiến thắng trong tương lai.
Và cũng thường kể lại cho họ nghe về lịch sử đấu tranh của nhân loại với sinh vật trận địa, giới thiệu một vài người đã tạo ra những cống hiến to lớn cho nhân loại, và các vĩ nhân anh hùng đã hi sinh, mong rằng họ xem đó là tấm gương để noi theo.
Thầy Vương còn thường phát biểu ở diễn đàn văn chương ở các trường cao đẳng lớn, khích lệ những người có tinh thần nhút nhát, mong họ hiểu được chỉ có không ngừng cố gắng, ngoan cố chống lại đến cùng, nhân loại mới có được tương lai
Nhìn thấy một thầy Vương với dáng vẻ tự nhiên phóng khoáng, thật sự làm cho bản thân áp lực rất lớn, từ trong ý chí hắn khao khát có thể làm tỉnh ngộ loài người, mong ước loài người giành lấy được chính thắng cuối cùng hơn bất cứ ai khác.
Nhìn đôi mắt say sưa mơ hồ của thầy Vương, Phong Kỳ lặng im một hồi lâu, rồi nói:
“Sức ảnh hưởng của người làm giáo viên cũng có hạn đấy chứ, thầy chỉ có thể thay đổi một bộ phận, chứ không có cách nào thay đổi được tất cả họ, em cảm thấy thầy nên không ở lại nơi đây, mà nên hướng đến viện nghiên cứu Hổ Phách, cứ cố gắng thử xem, nói không chừng có thể nghiên cứu ra được một quyển công pháp thích hợp cho toàn nhân loại tu luyện, chỉ cần thành công, thì có thể đem lại hạnh phúc cho mọi người rồi.”
Hắn đã tìm đọc cơ sở dữ liệu tương lai, biết được cuối cùng thầy Vương cũng từ bỏ công việc giảng dạy, quay về viện nghiên cứu Hổ Phách, bắt đầu từ đó cuộc đời ông tỏa sáng. Nghiên cứu ra một loạt tu luyện công pháp phù hợp với nhân loại, lấy sự vùng dậy của nhân loại để tạo ra những cống hiến lịch sử không thể nào phai mờ được, hơn nữa được thầy còn được chọn làm vĩ nhân lịch sử.
Lúc này hắn muốn thay đổi lịch sử, thử làm cho thầy Vương tỉnh ngộ, quay về con đường mà ông nên đi, chứ không phải là ở lại nơi đây mà lãng phí tài năng thiên phú.
“Con đường khai triển công pháp này làm gì đơn giản như em nghĩ, biết đâu tôi nỗ lực cả một đời người cũng không chắc có thể nghiên cứu ra được quyển tu luyện công pháp, tôi không lợi hại như em nghĩ đâu.” Thầy Vương lắc đầu rồi thở dài, nói rồi ông lấy ra một bình rượu từ trong thùng carton bên cạnh, dùng răng cắn mở nắp chai, rồi đưa vào miệng nốc một ngụm lớn.
“Rồi sẽ có người đứng ra thôi, thầy không thử thì làm sao mà biết bản thân không làm được, nêu như thật sự thầy mong muốn nhân loại có thể có được thắng lợi sau cùng, thì nên bước đi trên con đường gian nan nhất đó, giống như em cải tiến bộ tu luyện thể thao vậy, nếu như nhân loại có thể tu luyện bộ công pháp nhiều hơn, chúng ta sẽ còn sợ hãi sinh vật trận địa nữa sao?”
Câu nói đó của Phong Kỳ khiến cho thầy Vương sững sờ.
Giống như Phong Kỳ đã nói, suy cho cùng hắn chỉ có một mình, tầm ảnh hưởng của việc dùng cách dạy học để cảnh tỉnh những kẻ hèn nhát là cực kỳ hạn chế.
Nếu như có thể nghiên cứu ra bộ tu luyện công pháp hoàn hảo, tình hình sẽ hoàn toàn khác rồi, tất nhiên công pháp sẽ được quảng bá ra ngoài, mang sức ảnh hưởng đến toàn nhân loại.
Nếu như bộ công pháp hoàn hảo hơn một chút, để nhân loại có được sức mạnh mạnh mẽ hơn so với sinh vật trận địa, thì cũng không cần phải sợ hãi trước sự xâm lược thuộc địa.
“Thầy Vương, em đi trước đây, có thời gian chúng ta nói chuyện sau.” Nói xong, Phong Kỳ quay người rời đi.
Phong Kỳ không biết được liệu bản thân có thể thay đổi được tương lai hay không, nhưng hắn muốn thử xem sao.
Rồi sẽ có người đứng ra thôi, câu nói này hắn không chỉ muốn nói với thầy Vương, cũng là lời muốn nói với chính mình.
Tương lai rồi sẽ như thế nào, hắn không rõ nữa, nhưng ít nhất cứ cố gắng đã, để không có gì phải hối tiếc.
……
Hướng mắt nhìn theo bóng dáng Phong Kỳ rời đi, tâm trí thầy Vương lúc này như một mớ hỗn độn
Nghe xong những lời đó của Phong Kỳ, ông cảm thấy trong lòng của mình nổi lên một sự thôi thúc, nó giống như một hạt giống sắp nảy mầm trong sâu thẳm trái tim ông và đang không ngừng phát triển.
Con đường khai triển công pháp khó khăn muôn trùng, nhưng chắc chắn rằng có người sẽ đứng ra, vậy tại sao người đó không phải là tôi chứ?
“Tiểu tử thối đã làm tôi dao động mất rồi.” Thầy Vương lầm bầm, ánh mắt của ông khơi dậy lên tinh thần chiến đấu.
Vào thời khắc này, đôi cánh bướm vỗ nhẹ nhàng đã làm thay đổi hướng đi thực tế.
Không biết vào lúc nào, những đám mây đen trên bầu trời bỗng dưng tan biến.
Thầy Vương ngẩng đầu ngước nhìn ánh trăng và các vì sao tỏa sáng trên bầu trời đêm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất