Chương 47. Một số người chú định sáng chói rạng ngời
Nhìn Lâm Nhiễm tự tin thong dong, thao thao bất tuyệt giảng bài trên bục, Phong Kỳ như thấy được một ngôi sao sáng từ từ dâng lên.
Hắn cũng bắt đầu hiểu lý do Viện Nghiên Cứu Hổ Phách đặc cách trúng tuyển Lâm Nhiễm.
Nhìn chung lịch sử nhân loại phát triển, năng lực của Lâm Nhiễm coi như thuộc nhóm ưu tú nhất.
Cậu chàng tìm lối tắt, sáng tạo ra thuật pháp đỉnh cấp “Kết Ấn Lưu”, ảnh hưởng sâu xa đến đời sau.
Chỉ tiếc đi lầm đường, cuối cùng ôm áy náy buồn bực mà chết.
Nếu chưa xem qua tương lai Lâm Nhiễm, mà chỉ nghe giảng tiết học, hắn cũng sẽ cho rằng thành tựu tương lai của Lâm Nhiễm rất vô hạn, chắc chắn trở thành người tài được lịch sử khắc ghi.
Ngay khi Phong Kỳ cảm khái trong lòng, cửa phòng học bị đẩy ra, Bạch Phù Sinh bước vào.
Lúc này ông nghiêm túc nhìn Lâm Nhiễm, trong mắt khó nén khiếp sợ.
Ông từng đọc mấy bài nghiên cứu thuật pháp của Lâm Nhiễm, tuy ông kinh ngạc Lâm Nhiễm trẻ tuổi đã có lý luận vững chắc, nhưng vẫn xa chán so với khiếp sợ hiện tại.
Những nội dung Lâm Nhiễm vừa giảng giải, hoàn toàn làm ông nể phục, không nhịn được đẩy cửa đi vào.
Lâm Nhiễm đang giảng bài, thấy Bạch Phù Sinh vào cửa, lập tức dừng lại, sau đó cung kính nhìn Bạch Phù Sinh:
“Thầy Bạch.”
“Em tiếp tục, thầy vào nghe giảng.” Bạch Phù Sinh gật đầu, kế đó cất bước đến vị trí các học viên, muốn tìm ghế trống ngồi xuống.
Rà quét nhìn xung quanh, Bạch Phù Sinh bỗng phát hiện Phong Kỳ ngồi chỗ góc.
Trong lòng kinh ngạc đồng thời, ông quyết đoán đến chỗ Phong Kỳ, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lúc này, Lâm Nhiễm lại bắt đầu giảng bài.
Nhìn Bạch Phù Sinh ngồi bên cạnh mình, Phong Kỳ nghi hoặc trong lòng.
Chỉ nhìn từ dung mạo, ông lão hiển nhiên không phải học viên, nhưng vô cùng có khả năng là giáo viên trong trường.
Cho nên sau khi Bạch Phù Sinh ngồi xuống, hắn lập tức mở miệng:
“Em chào thầy.”
“Chắc hẳn em không phải học viên lớp chiến đấu đi?” Bạch Phù Sinh mỉm cười nhìn Phong Kỳ, dò hỏi.
“Dạ không phải!”
“Vậy em học lớp nào, tên gì, sao trước giờ thầy chưa từng gặp em.”
“Em tên Phong Kỳ, là học sinh đến tham quan học tập Tinh Thành, không phải học viên Tinh Thành Học Phủ.” Phong Kỳ khiêm tốn tự giới thiệu.
Nghe thế, Bạch Phù Sinh rõ ràng sửng sốt.
Ông xem như hiểu, vì sao học viên ưu tú như thế, mình lại chưa từng nghe qua.
“Mầm tốt như thế, nhất định phải giữ chặt.”
Chợt nhận ra Phong Kỳ chưa tốt nghiệp, Bạch Phù Sinh nóng lòng như lửa đốt, muốn đưa Phong Kỳ tới Tinh Thành Học Phủ.
Nghĩ đến đây, trên mặt Bạch Phù Sinh hiện lên nụ cười hiền từ:
“Vậy sau khi em tốt nghiệp, có suy xét ghi danh Tinh Thành Học Phủ bọn thầy không?”
Đối mặt dò hỏi, Phong Kỳ xấu hổ trong lòng.
Lý tưởng của hắn là Ngân Hà Học Phủ, thật sự không nghĩ tới ghi danh Tinh Thành Học Phủ, nhưng lúc này lại ngại nói thẳng, dù sao đối phương cũng là giáo viên Tinh Thành Học Phủ.
Nhìn biểu tình Phong Kỳ, Bạch Phù Sinh đã hiểu ý hắn, ông không nhịn được mở miệng:
“Khoảng thời gian này tham quan, cảm thấy Tinh Thành Học Phủ có cái gì chưa đủ tốt sao?”
“Không có, mọi thứ đều rất tốt, đặc biệt là món ăn trong nhà ăn, siêu ngon.”
“Chỉ có đồ ăn ngon?” Bạch Phù Sinh có phần thổi râu trừng mắt.
*Thổi râu trừng mắt: Thở phì phò, trợn tròn mắt cảm thấy khó tin.
“Dạ cái gì cũng tốt.” Phong Kỳ càng xấu hổ.
Đối mặt Phong Kỳ có lệ trả lời, Bạch Phù Sinh tính toán trong lòng.
Nhìn từ biểu hiện Phong Kỳ, hiển nhiên cậu nhóc không nhắm tới Tinh Thành Học Phủ, nhưng nếu để ông phát hiện hạt châu ngọc này, đó chính là ý trời, muốn trốn đi từ trong tay ông, tuyệt không có khả năng.
Vì thế biểu tình Bạch Phù Sinh lại trở nên hiền lành, ngữ khí nhẹ nhàng nói:
“Em đến từ trường Nhất Trung Tinh Thành, thầy có một học sinh cũng ở trường Nhất Trung Tinh Thành, nhưng thằng nhãi ấy là giáo viên, nó tên Vương Tấn Thăng, em quen không?”
“Thầy Vương là học sinh thầy?” Nghe thế, Phong Kỳ chấn động.
“Thầy Vương? A, Vương Tấn Thăng đúng không, phải đấy, em quen thằng nhóc?”
“Thầy ấy là giáo viên chủ nhiệm kiêm thầy dạy sử lớp em.”
Nghe được câu này, Bạch Phù Sinh cũng sửng sốt.
“Hóa ra là học sinh của Tấn Thăng, khó trách tuổi còn trẻ đã có giải thích độc đáo trên công pháp, vậy tính ra thầy cũng xem như sư công của em.”
*Sư công: Thầy của thầy giáo mình.
Biết được Phong Kỳ là học sinh Vương Tấn Thăng, Bạch Phù Sinh hớn hở mặt mày, cảm giác vụ này ngon ăn.
Nhưng nghĩ đến Vương Tấn Thăng, trong đầu ông hiện lên rất nhiều chuyện cũ, không nhịn được thở dài:
“Lúc trước thầy cũng rất kỳ vọng vào Tấn Thăng, chính mắt chứng kiến thằng nhãi ấy trưởng thành, tới gần tốt nghiệp, thầy tiến cử nó với Viện Nghiên Cứu Hổ Phách, mà nó cũng không làm thầy thất vọng, được Viện Nghiên Cứu Hổ Phách đặc cách sớm trúng tuyển, thầy vốn tưởng thằng nhãi có thể tạo lên gió lốc, nhưng…… Ầy, đáng tiếc.”
“Sư công, thầy có thể kể cho em biết chuyện thầy Vương trước kia không?”
Bởi vì thông tin tương lai của Vương Tấn Thăng trong dữ liệu cơ sở thuộc về hàng bảo mật, chỉ có thể xem giới thiệu ngắn gọn, không đọc được phần kỹ càng tỉ mỉ, cho nên hắn rất tò mò quá trình trưởng thành của Vương Tấn Thăng.