Trận pháp chiến đấu mà cậu đã dạy cho lũ vượn trắng đó, chắc hẳn đã phát huy tác dụng.
Những con vượn trắng trong quảng trường cảm nhận được thần niệm của Từ Phong đến, liền dừng lễ hội của chúng lại, tất cả đều nhìn con vượn trắng già đang ngồi trên ghế chính.
Con vượn trắng già đứng dậy khỏi ghế đá và giơ hai tay lên trời.
“##@%¥…”
Từ Phong biết mình đang được bày tỏ lòng biết ơn.
Sau khi con vượn già nói xong, nó đi đến nhà đá và lấy ra một khối lớn linh khoáng màu vàng, nói rằng đó là một món quà dành cho cậu.
Nhìn khối linh khoáng tỏa ra ánh sáng vàng, Từ Phong liền nghĩ đến rùa con của mình.
"Đặt khối linh khoáng này ở lối vào làng, ta sẽ gọi linh thú của ta đến lấy."
Con vượn trắng già gật đầu và gọi một con vượn trắng khỏe mạnh đến và di chuyển khối linh khoáng.
Từ Phong gọi Kim Giáp Linh Quy tới.
"Tiểu Kim nhất định rất thích thứ này, tuy rằng không mang ra được, nhưng cũng tốt, giữ nó ở bên người làm của riêng." Từ Phong nhìn khối linh khoáng, tính toán một lúc.
Không lâu sau, Kim Giáp Linh Quy tới phía bên ngoài ngôi làng của Vượn Trắng.
Cuối cùng, không cần Từ Phong phải chỉ dẫn, nó lập tức đến gần khối linh khoáng.
Đôi mắt to đó nhìn thẳng, lộ ra vẻ si mê.
"Nếu thích thì tìm một nơi làm tổ, đem cái khối linh khoáng này đặt vào trong tổ." Từ Phong cười nói.
"Ối ~"
"Ta sẽ nhanh chóng tìm có người một cái tổ."
Sau đó Từ Phong đưa rùa con tới một nơi có sông núi bao quanh, có rất nhiều thần dược.
Phía dưới chân núi, Kim Giáp Linh Quy làm một cái tổ.
Lúc này, nó bắt đầu cầm khối linh khoáng màu vàng rồi bắt đầu say mê liếm.
Cảnh tượng này khiến Từ Phong bên cạnh sững sờ.
Nhưng sau đó cậu đã hoàn toàn bị sốc khi nhìn thấy vết lưỡi xuất hiện ở nơi Kim Giáp Linh Quy đã liếm.
Cậu không ngờ lưỡi của con rùa nhà mình lại mạnh mẽ đến vậy.
Khối Linh khoáng thực sự đã bị liếm mất 1 miếng.
"Có vẻ như sau này ta sẽ phải lấy cho ngươi nhiều hơ rồi, không chỉ linh dược, mà còn cả linh khoáng." Từ Phong vui vẻ nói, nhìn con rùa đang điên cuồng liếm linh khoáng.
"Ăn từ từ một chút, nếu có nguy hiểm gì thì cứ gọi cho ta." Từ Phong nói xong liền rời đi.
Trong một cái đình nghỉ mát, Từ Phong và Ngưu Nghĩa Bác đang uống trà và chơi cờ.
"Lần này những đệ tử ngoại tới Tử Kim Khoáng để đóng quân đều rất mạnh."
“Trong đó có ba đệ tử sức mạnh đứng trong top 100.” Ngưu Nghĩa Bác nói.
"Sức mạnh trong top 100 á? Ai xếp cái bảng này vậy" Từ Phong tò mò hỏi.
"Trong Nội Vụ có một số đệ tử ngoại môn chuyên làm bảng xếp hạng này. Họ sẽ được xếp hạng dựa trên thành tích và mức độ nguy hiểm của nhiệm vụ đã hoàn thành."
"Mặc dù nó không quá chính xác, nhưng nó cũng mang ý nghĩa tham khảo rất lớn, Những huynh đệ có thể lọt vào danh sách đều rất mạnh mẽ."
"Từ sư huynh, ngươi chuyên tâm tu luyện lĩnh hội pháp thuật như vậy, có lẽ sẽ không để ý tới loại danh sách như vậy." Ngưu Nghĩa Bác cười nói.
Lúc này Từ Phong trở nên có chút hứng thú.
"Ngươi có thể cho ta biết những ai đang nằm trong top 10 không?"
“Người xếp thứ nhất tên là Chu Long Khải, thuộc dòng dõi Luyện Thể sư.”
"Đứng thứ hai là Vân Thiên Dương, hắn rất am hiểu cách sử dụng pháp thuật hệ hỏa."
“Người thứ ba là Ngự Bách Thú, vừa sinh ra đã có hai con tiên thú đồng hành.”
"Người thứ tư là Từ Minh, người có kiếm pháp siêu phàm."
"Thứ năm……"
Sau khi đọc xong mười cái tên, Ngưu Nghĩa Bác cầm cốc trà lên uống hết trong một ngụm.
"Những người này phần lớn đều là con cháu trong các gia tộc, chỉ có Thiên Thủy Nhu xếp thứ mười, là xuất thân từ một gia đình bình dân." Ngưu Nghĩa Bác giới thiệu.
"Lợi hại quá." Từ Phong nói với vẻ ngưỡng mộ.
Từ Phong, người đã được tu luyện từ khi còn nhỏ, hiểu rất rõ việc bắt đầu tu luyện mà không có nguồn lực sẽ khó khăn như thế nào.
Với tư chất của cậu, nếu không có gia tộc hỗ trợ, ít nhất phải hơn 100 năm mới có thể đạt đến Kim Đan cảnh.
Cho dù phải mất 100 năm mới có thể kết Kim Đan, nhưng cấp bậc của nó cũng không thể bằng của những con cháu trong các gia tộc chỉ mất 10 năm đã kết đan.