"Vừa rồi ta gần như sợ chết khiếp, nếu mục tiêu là ta thì có lẽ giờ ta đã nằm trên mặt đất rồi." Ngưu Nghĩa Bác vẫn còn đang kinh hãi.
"Đừng lo lắng, có ta ở đây." Từ Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Ngưu Nghĩa Bác.
Lúc này, biểu tình của Ngưu Nghĩa Bác bỗng nhiên trở nên kỳ lạ.
"Từ đại ca, những đệ tử Huyền Âm Môn kia đã rút lui."
"Đó là chuyện bình thường, những lính canh bên chúng ta đều là Kim Đan kỳ, cộng với sức mạnh pháp bảo hồ lô của ngươi, cũng coi như là đánh rắn động cỏ rồi.”
"Nếu như thực sự phải giao chiến, bọn chúng cũng cảm thấy sẽ không thể chiếm được ưu thế."
Sau khi Từ Phomg nói xong, cậu cùng với nhóm lính canh cũng rút lui.
Bên ngoài mỏ số 38, những người thợ mỏ ở Trúc Cơ lỳ lần lượt ra khỏi hang rồi giao túi đựng đồ duy nhất của mình cho lính canh.
Những túi đựng này sau đó được gửi đến trụ sở chuyên chứa các linh khoáng.
Ngày càng có nhiều thợ mỏ Trúc Cơ kỳ đi ra khỏi hang, thị trấn dần trở nên sôi động.
Quán rượu bắt đầu đông khách, đủ loại tiếng ồn ào và âm thanh của những người uống rượu vang lên.
"Những người thợ mỏ này có thể kiếm được bao nhiêu viên linh thạch trong một năm?"
Từ Phong tò mò hỏi trong khi nhìn những người thợ mỏ Trúc Cơ kỳ đang lần lượt bước ra.
"Bình thường một năm kiếm được khoảng 400 viên linh thạch."
"Những thợ mỏ Trúc Cơ kỳ lành nghề nhất một năm có thể kiếm được 600 viên linh thạch, kiếm được tiền quả thực rất vất vả." Phó chủ quản của mỏ số 38 cho biết.
Nghe vậy, Từ Phong gật đầu rồi tiếp tục nhìn nhóm thợ mỏ Trúc Cơ kỳ kia, như thể kiếp trước cậu cũng đã nhìn thấy cảnh tượng này ở công trường sau khi tan sở.
"Từ đại ca, ta vừa đọc được tin nhắn trên pháp bảo truyền tin, mỏ số 49 đã bị Huyền Âm Môn tiêu diệt rồi."
"Hai đệ tử canh gác ở đó và 50 lính canh Kim Đan kỳ đều bị giết. Mỏ số 49 hiện đã rơi vào tay Huyền Âm Môn." Ngưu Nghĩa Bác sắc mặt khó coi, cầm pháp bảo truyền tin trong tay.
"Đã bao nhiêu năm trôi qua kể từ trận chiến gần nhất rồi?" Từ Phong đột nhiên hỏi.
“Hơn 8000 năm.” Ngưu Nghĩa Bác nói xong sửng sốt.
"Đúng vậy, nó đã ổn định hơn 8.000 năm, ta vẫn chưa quen việc chứng kiến đồng môn chết đột ngột."
"Đừng lo lắng quá, chúng ta hãy chăm chỉ tu luyện rồi tìm cách cứu lấy mạng sống của mình trước đã."
Nói đến đây, Từ Phong chợt nghĩ đến Từ Minh người đang canh hầm mỏ gần nhất với Huyền Âm Môn.
"Có tin tức gì ở bên phía khoáng mạch lớn gần với Huyền Âm Môn nhất không?"
"Có, ngày hôm qua xảy ra một trận đại chiến, mọi người đều bị thương."
"Người nổi bật nhất trong số họ là Từ Minh, cùng gia tộc với Từ đại ca."
“Một người một kiếm chiến đấu với sáu đệ tử ngoại môn của đối phương, trước khi lực lượng hỗ trợ đến kịp, hắn còn ở lại đối mặt với thêm 1 tên đệ tử ngoại môn nữa.”
Nói xong, trên mặt Ngưu Nghĩa Bác hiện lên một tia vui mừng.
"Nhân tiện, Từ Minh và Từ đại ca có thân thiết không?"
Nghe vậy, Từ Phong cười lớn.
"Nó là đệ đệ ruột của ta."
Trong lời nói có chút tự hào.
“Đệ đệ đã lợi hại như vậy, thì Từ đại chắc chắn còn mạnh hơn.” Ngưu Nghĩa Bác vui vẻ nói.
"Haha, ta vẫn còn kém nó."
"Từ đại ca khiêm tốn rồi."
Ba ngày sau, bên ngoài mỏ số 38.
Từ Phong giẫm lên một thi thể, nhìn về phía các đệ tử Huyền Âm Môn đang vô cùng sợ hãi ở phía xa xa kia.
"Thủ đoạn thế này mà các ngươi cũng dám dùng?"
Trên bầu trời, Ngưu Nghĩa Bác cưỡi Thanh Phong Hồ Lô dùng ánh mắt cảnh giác nhìn những người đó.
"Từ đại ca, ngươi có muốn giết hay không?" Ngưu Nghĩa Bác truyền âm nói.
"Tìm một kẽ hở, đem tất cả bọn chúng tóm gọn trong một mẻ."
"Được rồi~"
Sau đó, Từ Phong cố tình đánh nhau với một vài tên, để bọn chúng tìm cơ hội trốn thoát.
"Những kẻ này đều là những đệ tử vô danh của Huyền Âm Môn, cho dù có giết hết cũng chẳng được thưởng bao nhiêu."