“Người của Huyền Âm Môn nhất định đã chuẩn bị rồi mới tới, trận pháp trong mỏ của chúng ta chắc chắn không thể ngăn cản được bọn họ.”
"Vì vậy chúng ta phải ngăn chặn chúng giữa đường!"
Từ Phong nhìn 30 vị lính canh Kim Đan kỳ đang đi theo mình, trong mắt có hơi chút thất vọng.
Hầu hết các tu sĩ Kim Đan trong đội lính canh giác, đều là người tu luyện bình thường được tuyển về từ bên ngoài, bản chất của họ không khác gì những người bảo vệ trung cư ở kiếp trước của cậu.
Lính canh sau khi nghe được lời của Từ Phong, sắc mặt nhanh chóng biến đổi.
"Đại nhân, người của Huyền Âm Môn tới đây liệu có giết chúng ta không?" Một trong những lính canh Kim Đan kỳ nói.
"Nghe lời ta, vậy thì trận chiến lần này các ngươi sẽ giữ được mạng."
"Ngược lại, nếu vào thời mấu chốt mà các ngươi dám chạy trốn, vậy thì những tên Huyền Âm Môn kia tuyệt đối sẽ không thương xót cho các ngươi đâu."
"Phải nhớ, đệ tử Huyền Âm Môn giết người sẽ được thưởng, cho nên đừng nghĩ đến chuyện cầu xin chúng tha mạng." Từ Phong vẻ mặt âm trầm nói.
"Tốt nhất là nên mai phục ở đây, khi ta nói ra tay thì đừng chần chừ và sử dụng pháp thuật mạnh nhất của các ngươi." Ngưu Nghĩa Bác ở bên cạnh nói thêm.
Hắn cũng lo lắng về thực lực của nhóm lính canh Kim Đan này.
"Từ sư huynh, chúng ta còn cách chúng 2000 dặm, dự kiến khaorng 1 khắc nữa chúng sẽ tới."
Ngưu Nghĩa Bác dùng thần thức kết nối với Thanh Nhãn Hồ Lô thăm dò vị trí của đám người Huyền Âm Môn
Từ Phong nghe xong báo cáo, vươn tay chạm vào Kim Giáp Linh Quy nhỏ.
"Kẻ địch lần này có chút mạnh." Từ Phong kết nối thần thứ với Kim Giáp Linh Quy.
"Ô~"
Bên trong thần thức Kim Giáp Linh Quy cũng bày nghĩ của mình, đại khái là đánh được thì đánh, không được thì bỏ chạy.
Sau khi nhận được câu trả lời của rùa nhỏ, khóe miệng Tử Phong hơi cong lên.
"Từ đại ca, còn có một ngàn dặm nữa."
Giọng nói của Ngưu Nghĩa Bác có chút lo lắng.
"Ta biết rồi, bên này cũng nên bắt đầu chuẩn bị rồi." Từ Phong nói, mắt nhìn chằm chằm về phía đám đệ tử Huyền Âm Môn.
Bởi vì lúc này là ban đêm nên đám Huyền Âm Môn đều thu hồi khí tức, ngay cả ánh sáng cũng bị ẩn giấu.
Lúc này, Từ Phong trong lòng đột nhiên nhảy lên một nhịp.
Một con dao găm màu đỏ sậm đột nhiên xuất hiện từ khoảng không phía sau Từ Phong, lóe lên ánh sáng đỏ kỳ lạ.
Từ Phong chưa kịp phản ứng, một tấm khiên vàng đột nhiên bao phủ toàn thân cậu.
"Ô!"
Con dao găm lóe lên ánh sáng đỏ kỳ lạ bị chặn lại trên tấm khiên vàng.
Một người phụ nữ đeo mặt nạ mặc áo choàng màu đỏ sẫm, dáng người mảnh khảnh xuất hiện sau lưng Từ Phong, sắc mặt có chút bất ngờ.
Thấy đòn đánh trượt, cô ta tra kiếm vào vỏ rồi lại biến mất vào khoảng không.
"Bảo Quang Hồ Lô, hiện thân cho ta!"
Giọng nói giận dữ của Ngưu Nghĩa Bác vang lên.
Chỉ nhìn thấy một quả hồ lô phát ra ánh sáng mạnh mẽ, lan ra khắc mọi hướng.
Cách đó một trăm dặm giữa không trung, bóng dáng người phụ nữ đeo mặt nạ hiện ra.
"Đại Long Nộ Thiên!"
Quả Thanh Hồ Lô phía sau Ngưu Nghĩa Bác đột nhiên sáng lên, một con Mộc Long dài chục trượng nổi lên từ mặt đất hướng về phía người phụ nữ đeo mặt nạ rồi gầm lên.
"Phong Long, dậy cho ta!"
Miệng của một quả hồ lô khác lại sáng lên.
Một cơn gió mạnh đột nhiên nổi lên biến thành một con Phong Long quét về phía người phụ nữ đeo mặt nạ.
Bị Mộc Long và Phong Long tấn công hai bên, người phụ nữ đeo mặt nạ quay lại, lạnh lùng liếc nhìn hai người, cuối cùng cô ta phóng ra một chiếc khiên, rồi đi về hướng có đám đệ tử Huyền Âm Môn.
"Từ đại ca, ngươi không sao chứ?" Ngưu Nghĩa Bác nhìn thấy ai đó đang chạy tới và hỏi.
"Ta có khiên rồi, không sao."
Sau khi phản ứng lại, cậu muốn ra tay nhưng lại dừng lại khi nhìn thấy Ngưu Nghĩa Bác vì mình mà tức giận.
Cậu cũng muốn xem muốn thực lực của vị lão đệ này