Chương 53: Cổ quái lão đạo, Long Vương giang
...
"Mũi trâu! Ngươi dám hãm hại chúng ta!"
"Tự tìm đường chết!"
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, lão đạo cũng bất lực a."
Trung niên tu sĩ ngăn đám người phía sau lại, đè nén cơn giận của năm người, hắn là người trong cuộc hiểu rõ bản lĩnh của gã đạo sĩ nghèo kiết hủ lậu này nhất, nhưng hắn sẽ không quá mức kiêng kỵ.
Trong mắt hắn bắn ra lãnh ý, ngữ khí rét lạnh, không còn tiếp tục vòng vo bằng những lời sắc bén, "Một dòng Thanh giang, vì sao lại kết luận ở Linh Đài giang? Chuyện này thất đệ của ta đã dùng tính mệnh để suy tính, Khổ Mi Lão Đạo, ngươi có lý do gì để kết luận như vậy?"
Gã đạo sĩ nghèo kiết hủ lậu kia lúc này mới lộ ra một chút biến sắc, "Cái này..."
"Cũng khó trách các vị thí chủ vì chuyện này mà tới, thực tế đã sai lầm."
Gã lão đạo nghèo khổ sắc mặt khổ sở, không giống một đạo sĩ chút nào, trong mắt mấy người này, hắn càng giống một gã lão lừa trọc của Phật môn.
Rùa gặp rùa, kẻ tám lạng người nửa cân.
"Đừng nói nhảm!"
Lão tam không thể nhịn được nữa, hận không thể lập tức giết chết gã lão mũi trâu này.
"Thí chủ nên biết, thứ các ngươi muốn tìm, đó là vật của vạn năm trước, một thứ vừa xuất hiện liền sẽ gây ra tinh phong huyết vũ. Muốn đạt được nó, dù sao cũng phải trả một cái giá nào đó."
Khổ Mi Lão Đạo bóp lấy đạo ấn, vẻ mặt đắng chát hiện rõ trên khuôn mặt già nua, ánh mắt của hắn ngước lên, lại hướng về phía bàn cờ.
Chiếc bàn cờ tàn tạ này đã bị vuốt ve vô số năm.
"Không có đại giới thì không thể tìm thấy đáp án a, Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn."
Trung niên tu sĩ nhìn về phía hắn, nói: "Đại giới là mấy cái mạng."
Khổ Mi Lão Đạo bóp lấy đạo ấn, giận dữ nói: "Một cái đầu người kỳ thực đã đủ để tìm ra đầu mối."
Sắc mặt mọi người bỗng nhiên hiện lên một chút hoảng sợ.
Ngay cả lão tam phẫn nộ nhất, vào lúc này đột nhiên cũng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Tế phẩm! Bọn hắn nghĩ đến đáp án này, thoáng chốc im lặng không tiếng động.
"Một đạo Thanh giang, Thanh giang từng là nước của Long Vương, bây giờ gọi là Linh Đài giang mà thôi."
Khổ Mi Lão Đạo hình như cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, lại yếu ớt nói thêm một câu.
Ngay cả trung niên tu sĩ luôn âm tàn, không bộc lộ bản tính ra ngoài, cũng phải lộ vẻ run rẩy trên khuôn mặt.
Long Vương.
Thứ bọn hắn muốn, tuyệt đối chính là nơi này, là đồ vật có liên quan đến Long Vương.
"Thì ra là thế."
"Vậy phía trước ngươi vì sao không nói?"
"Thiên Tôn tại thượng, số mệnh cho phép." Khổ Mi Lão Đạo lại lo lắng thở dài một tiếng.
Nhưng mấy người này đều không phải người tốt, tất nhiên sẽ không bị khuôn mặt giả dối của lão đạo sĩ này che mắt.
"Tốt, đã như vậy, việc này không nên chậm trễ, lập tức xuất phát."
"Thí chủ, an tâm chớ vội, thời cơ chưa tới a."
Lão đạo lại yếu ớt nói một câu, trong con ngươi già nua có một tia u như ánh nến lộng lẫy chậm rãi lưu động.
"Thời cơ chưa tới?" Trung niên tu sĩ nhìn chằm chằm hắn, hỏi vặn lại.
Hình như biết không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa, vẫn là bởi vì đã trả một cái giá quá đắt.
Cái loại cảm giác quỷ dị tương tự như tế phẩm này, không hẹn mà gặp bị mọi người đè nén xuống.
"Thí chủ, bần đạo nói đều là thật, đồ vật của Long Vương đâu dễ cầm như vậy, đúng thời cơ mới có thể giúp chúng ta thành công. Thời cơ này, quẻ tượng cho thấy là vào ba tháng sau, thu thu đông tàng, vạn linh ẩn núp, lực lượng cũng đồng dạng bị thiên la địa võng suy yếu."
Lão đạo mỗi chữ mỗi câu chậm rãi nói ra, thực sự là hắn đã nghe qua rất nhiều chuyện, cũng biết rất nhiều bí văn, bản thân cũng là một lão đạo sĩ sâu không lường được.
Nhưng càng như vậy, đối phương càng cảnh giác, nơi nơi cũng sẽ ở lần gặp mặt tiếp theo mà đề cao cảnh giác.
"Thu đông giao tiếp."
Hắn lẩm bẩm, đáp án rất nhanh liền tính ra.
Trung niên tu sĩ trực giác cho hắn biết bên trong còn có một vài điều bí ẩn hơn.
Nhưng hắn không định hỏi gã lão đạo rũ hai hàng lông mày dài trước mắt, cho dù hắn có vẻ khốn khổ, nhìn qua suy nhược không chịu nổi.
Chiếc thuyền lớn bên ngoài làng chài rất nhanh rời đi.
Quỷ dị chính là, ngôi làng chài chỉ có mười mấy hộ dân, có người bắt cá, lại như không thấy chiếc thuyền lớn dừng sát ở bờ sông.
Cũng như không thấy hai nhóm người đang giằng co thăm dò ở cửa thôn, phảng phất bị một kết giới vô hình ngăn cách ra ngoài.
Mấy người Lăng Vân Môn vừa lên thuyền, thần sắc liền cùng nhau nghiêm nghị, khó coi.
Nguyên bản không khí có phần giận dữ, vào lúc này trên boong thuyền lại thêm một cỗ lạnh lẽo sâu thẳm như hắc thuỷ.
"Đại ca, lão đạo kia quá quỷ dị, quá giảo hoạt, lời hắn nói chúng ta không thể tin hoàn toàn."
Lão lục đứng ở một bên, lên tiếng trước.
Lão đạo kia cho bọn hắn một cảm giác không tốt, loại trực giác xuất phát từ bản năng của tu sĩ.
"Trước đây các ngươi thu thập được bao nhiêu tin tức liên quan tới Linh Đài giang?" Trung niên tu sĩ không tiếp lời, mà chuyển sang chuyện khác.
Mấy người khác cũng cảm thấy thoải mái trong lòng, đại ca đã nói vậy, chắc là đã có ý nghĩ.
Quẻ tượng không thể tin hoàn toàn, nhưng cũng không thể không tin.
"Ta lúc trước mang theo gã hòa thượng mập kia, hắn là người ở đó, ta sẽ cho hắn lên đây." Lão tam nghĩ đến nơi này còn có một tên phế vật, quả quyết đem gã hòa thượng mập ở dưới lầu cho gọi lên.
Gã tục gia tu sĩ tên là Vương Phú Quý, vào hai năm trước còn ở chùa, sau đó lại chạy đến hoàn tục, trở thành một tán tu dã lộ.
Không có bối cảnh gì, vốn dĩ được Lăng Vân Môn để mắt tới là chuyện tốt, nhưng bây giờ nghĩ lại, chỉ cảm thấy lúc đó mình bị ma quỷ ám ảnh.
Trong lòng Vương Phú Quý hùng hùng hổ hổ, nhưng nhìn thấy nhóm người này tu vi cực cao, lại tâm ngoan thủ lạt, sau lưng còn có Lăng Vân Môn, núi dựa lớn của Linh châu, lại quả quyết nuốt vào bất mãn.
Trên mặt nịnh nọt: "Đại nhân, không biết gọi tiểu nhân tới đây là có chuyện gì quan trọng muốn phân phó?"
Tốt nhất là có thể đem hắn đi đày 'biên cương' thì tốt, như vậy cũng không cần mỗi ngày lo lắng nhóm người này có vừa mắt hay không, có giết hắn hay không.
Lão tam hỏi: "Trước đây ở Linh Đài giang có tin đồn gì không?"
Cái này...
Vương Phú Quý đảo mắt, không dám suy nghĩ quá nhiều.
"Trước đây ở Linh Đài giang, ngoài việc xuất hiện một vài chuyện quỷ dị..."
Giữa chừng muốn nói tiếp, lại thấy đáy mắt mấy người hiện vẻ lạnh nhạt, thiếu kiên nhẫn.
Trong lòng Vương Phú Quý cuồng loạn, miệng nói nhanh hơn, vội vàng tuôn ra, "Ta, ta dường như từng nghe nói, Linh Đài giang trước đây rất có lai lịch..."
Đầu hắn đầy mồ hôi, mắt tuy không dám nhìn thẳng, nhưng vẫn có thể thấy được một chút thay đổi nhỏ trong thần tình, có thể thấy rõ thần tình của ba người đứng đầu có chút khác biệt.
"Lai lịch ra sao?"
Đoán đúng rồi.
Vương Phú Quý lúc này bất chấp gì khác, "Nghe người ở đây nói, Linh Đài giang rất lâu về trước còn có tên là Long Vương giang, truyền rằng có một Long Vương ở đó hô phong hoán vũ, dưới trướng có vô số binh tôm tướng cá, còn xây dựng một Long Cung dưới nước. Chỉ là về sau không biết có chuyện gì xảy ra, Long Vương cung biến mất, Long Vương cũng không thấy tung tích."
"Tiểu nhân còn nghe một thuyết pháp, nghe nói Long Vương khi độ kiếp đã gặp biến cố, chết dưới thiên lôi."
"Đây là tất cả những gì tiểu nhân biết, tuyệt đối không dám giấu giếm đại nhân điều gì!"
Vương Phú Quý quỳ rạp xuống đất không dậy nổi, ra vẻ trung thành tuyệt đối.
"Long Vương giang, tin tức quan trọng như vậy mà bây giờ chúng ta mới biết."
Tu sĩ tóc trắng cất giọng rất lạnh.
Nhưng không phải nói với người ở đây, mà là nói với gã lão đạo đã giao dịch với bọn hắn.
Ngay cả một tên tiểu tốt tùy tiện lôi ra cũng có thể biết tin tức này.
Có thể nghĩ, đối với người hữu tâm mà nói, đây căn bản không phải bí mật.
Vậy mà trước đó bọn hắn ngay cả hướng này cũng chưa từng nghĩ tới.
Phảng phất vô ý thức bỏ qua phương diện này.
Chỉ nghĩ lập tức tìm được bảo bối, lại quên rằng bọn hắn chỉ mới đi chưa được một nén nhang, làm sao có thể dễ dàng nhìn thấu như vậy.
Vương Phú Quý vẫn đang ra sức thể hiện lòng trung thành, lão tam ghét bỏ đuổi hắn xuống lại tầng lầu kia.
"Đại ca, huynh nói có phải là thủ đoạn của gã mũi trâu kia không?"
Không có người ngoài ở đây, bọn hắn cũng đủ tự tin sẽ không bị người khác nghe được.
...