Nghe nói trong bí cảnh Lan Nhân, mỗi cảnh giới tu vi khác nhau sẽ có những khảo nghiệm tương ứng, nếu kiếm tâm không vững, nhẹ thì tổn thương linh mạch, nặng thì đan điền vỡ nát, thậm chí mất mạng."
Thẩm Dao Chu nhíu mày: "Nguy hiểm như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi." Sở Cửu Ý không để ý: "Nguy hiểm càng lớn, hồi báo càng lớn, chỉ cần kiếm tu có thể sống sót bước ra khỏi bí cảnh Lan Nhân, bất kể là tu vi hay kiếm đạo đều sẽ lên một tâng, chưa kể còn có nhiều thiên tài địa bảo như vậy. Kiếm tu nghèo lắm... Nếu không có những bí cảnh này, ngay cả bản mệnh linh kiếm cũng không đúc được!"
Ông ta suy nghĩ một chút, lại thận trọng bổ sung: "Tất nhiên, lục công tử không giống."
Thẩm Dao Chu đã hiểu trong lòng, đi vào thương thành chọn lựa một đống đồ, đan dược thì không sao, chỉ cần có đơn thuốc, nàng có thể để Từ Chỉ Âm đi luyện, nhưng những thứ khác thì phải dùng công đức giá trị để đổi, đắt đến mức Thẩm Dao Chu đau cả tim.
Cuối cùng gom lại cũng chỉ làm được hai túi y tế mang theo người, đưa cho Thẩm Túy An và Yến Phi, lại làm một phiên bản đơn giản cho những sư huynh đệ khác của Phá Nhạc Kiếm Tông.
Thẩm Túy An nhận được, lúc đầu là kinh ngạc, sau đó là cảm thấy được an ủi.
Có hữu dụng hay không là thứ yếu, nhưng đứa trẻ nhà mình vẫn rất chu đáo, không uổng công hắn thương nàng.
Hắn chỉ cho rằng Thẩm Dao Chu là muốn tận một chút tâm ý, dù sao bọn họ cũng đã mang đủ đan dược, mà những thứ này của Thẩm Dao Chu nghe tên đã thấy kỳ lạ, cái gì mà bình xịt trị liệu linh mạch hiệu quả, máy giám sát đan điền đơn giản, đan dược tỉnh thân hiệu quả lâu dài, vân vân.
Nhưng khi Thẩm Dao Chu nói xong cách sử dụng, Thẩm Túy An lập tức nhận ra giá trị của hai túi y tế mang theo người này, ban đầu bọn họ đã quyết tâm giành được bí cảnh Lan Nhân, có thêm túi y tế của Thẩm Dao Chu, sự tự tin càng tăng thêm.
So với sự vui vẻ của Thẩm gia, bầu không khí bên Thái Sơ Kiếm Tông lại không mấy tốt đẹp.
Lần này đến bí cảnh Lan Nhân, mỗi môn phái kiếm tu đều có danh ngạch, nhưng danh ngạch bao nhiêu thì do Phá Nhạc Kiếm Tông phân phối, Thái Sơ Kiếm Tông trước đó ép buộc Phá Nhạc Kiếm Tông đổi tên, không ngờ báo ứng đến nhanh như vậy.
Phá Nhạc Kiếm Tông chỉ cho Thái Sơ Kiếm Tông sáu danh ngạch, thậm chí còn không bằng một số môn phái nhỏ.
Những môn phái khác đương nhiên cũng sẽ không giúp bọn họ kêu oan, dù sao danh ngạch của Thái Sơ Kiếm Tông ít đi, chẳng phải môn phái của mình sẽ có nhiều hơn sao?
Trình Tịch Bạch tức muốn chết, nhưng ông ta cũng không có cách nào.
Thắng làm vua thua làm giặc, thua rồi thì chính là thua, không trách được người khác.
Kiếm tu coi trọng điều này nhất, cho nên Trình Tịch Bạch dù có tức giận cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Tuy nhiên, ông ta cũng có cách để trút giận.
Ông ta đến phòng của Phó Sinh Hàn, Phó Sinh Hàn toàn thân đầy m.á.u nằm bò trên giường, trên lưng toàn là vết roi, từ sau khi tông môn đại tỷ thất bại, chỉ cần Trình Tịch Bạch không vui là sẽ tìm cớ dùng hình với Phó Sinh Hàn.
Cây roi chứa linh lực quất mạnh vào sống lưng Phó Sinh Hàn, lực đạo mạnh mẽ như muốn đánh vỡ Kiếm Cốt bẩm sinh của hắn.
Tốc độ tự chữa lành của Phó Sinh Hàn căn bản không theo kịp tốc độ bị thương, thường là vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới