Thẩm gia chủ thấy nàng không nói gì, tuy có hơi thất vọng nhưng cũng không ép buộc, tiếp tục nói: "Năm đó phụ thân ngươi nhất quyết muốn cưới mẫu thân ngươi, lúc đầu, chúng ta tưởng nàng ấy chỉ là tu sĩ bình thường, vô tình gặp nạn nên cũng không ngăn cản, sau đó nàng ấy bị người ta phát hiện bình an vô sự thoát khỏi tay ma tu, nàng ấy mới nói cho chúng ta biết sự thật."
"Nàng là đệ tử của Tàng Tượng Môn, vô tình phát hiện bí mật của sư môn, bị người truy sát mới rơi vào kết cục như vậy, nàng nói sư môn những năm qua vẫn luôn tìm mình, nàng không muốn liên lụy đến gia đình nên bảo phụ thân ngươi hưu thê, đuổi ra khỏi nhà"
"Nhưng phụ thân ngươi lựa chọn cùng nàng sống c.h.ế.t có nhau, vì thế chỉ còn cách để ta làm kẻ ác, hoàn toàn phân định ranh giới giữa Thẩm gia và bọn họ."
"Cũng chính vì vậy, những năm qua ta không dám quan tâm quá nhiều đến huynh muội các ngươi, chỉ có thể âm thâm giúp Thẩm Vĩnh Đức một số việc, nhưng ta cũng không ngờ kết quả lại như vậy..."
Nói đến đây, Thẩm gia chủ vẻ mặt buồn rười rượi, một lúc lâu sau mới từ từ bình phục lại, lấy ra một cái hộp.
"Mẫu thân ngươi từng nói, nếu cả đời ngươi không thể thức tỉnh thiên phú y tu, hoặc thiên phú bình thường thì cái hộp này do ta giữ, mãi mãi không được để ngươi biết đến sự tồn tại của nó, nhưng nếu ngươi đạt được thành tựu phi phàm trên con đường y tu thì hãy để ta giao thứ này cho ngươi."
Ông ta thở dài: "Ban đầu ta tưởng ta sẽ mang cái hộp này xuống mồ, nhưng sau cuộc đại tỉ võ của tông môn, ta biết, cái hộp này nên được nhìn thấy ánh sáng mặt trời rồi."
Thẩm Dao Chu nhận lấy cái hộp nặng trịch, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Thẩm gia chủ nói: "Nói thế này tuy hơi muộn, nhưng Thẩm gia đã khiến ngươi chịu nhiều đau khổ mà vẫn có thể không để bụng cứu chữa nhiều người như vậy, ta là gia chủ nên trịnh trọng nói lời cảm ơn với ngươi."
Thẩm Dao Chu im lặng hồi lâu mới nói: "Chữa bệnh cứu người vốn là trách nhiệm của y tu chúng ta."
Thẩm gia chủ lộ ra nụ cười thản nhiên: "Đúng vậy, mẫu thân ngươi năm đó cũng từng nói, nhân tâm mới là thứ quan trọng nhất của y tu."
Thẩm Dao Chu cất hộp vào túi trữ vật, đi ra khỏi phòng của Thẩm gia chủ, bên ngoài Thẩm Túy An và những người khác đều lo lắng chờ nàng.
Thấy nàng đi ra, Từ Chỉ Âm và những người khác đều vội vàng chạy tới: "Ngươi không sao chứ?”
Thẩm Dao Chu lắc đầu: "Không sao, các ngươi yên tâm đi."
Thẩm Túy An vốn nhíu chặt mày cũng dần dần giãn ra: "Phụ thân tìm ngươi có chuyện gì sao?”
Thẩm Dao Chu nói qua loa: "Nói một số chuyện về cha mẹ ta."
Mọi người thấy vẻ mặt nàng nghiêm trọng, sợ đụng đến nỗi đau lòng của nàng nên không hỏi thêm nữa.
Thẩm Dao Chu không mở hộp ngay, chuyện này không giống với việc nàng điều tra Tô Thanh Uẩn, việc sau chỉ vì chính nàng muốn tìm ra một câu trả lời mà thôi, nhưng việc trước, một khi nàng mở ra, có nghĩa là nàng phải hoàn toàn dấn thân vào chuyện này.
Vì vậy, cho dù câu trả lời đã ở ngay trước mắt, nàng vẫn do dự. May mà có rất nhiều việc, tạm thời có thể khiến nàng không phải bận tâm đến chuyện này.
Tin nàng trở về nhanh chóng truyền khắp Vân Trạch Châu, số tu sĩ đến cầu y tăng lên không ít, nhu cầu về các loại đan dược cũng tăng đột biến, Từ Chỉ Âm liền từ bỏ công việc trợ lý, chuyển sang luyện đan.