Cận đường chủ lại không đến, những người này phải làm sao?"
"Đưa về?"
"Thế thì quá phiên phức, hơn nữa Cận đường chủ cũng không nói, lỡ như một lúc nào đó hắn hứng lên nhớ ra, chúng ta lại đưa người về, làm hỏng hứng của hắn, chẳng phải sẽ bị phạt sao?"
"Cũng đúng. Nhưng để ở đây cũng không ổn, lỡ như những người này tỉnh lại thì sao?”
"Hay là nhốt bọn họ vào ngục đi, chúng ta cũng đỡ phải lo."
"Ý kiến này hay."
Vì vậy, hai người mỗi người khiêng vài tu sĩ đi ra ngoài, trên đường còn chào hỏi những tu sĩ khác, từ những lời tán gẫu của bọn họ, Phó Sinh Hàn biết được lý do Cận Ngạn không đến, hóa ra là người của Tàng Tượng Môn đến.
Trong lòng hắn lập tức có tính toán.
Ngục giam có vẻ khá tồi tàn, bốn đường chủ của Thiên Vấn Các bình thường có chuyện gì đều giải quyết ở tư dinh của mình, ngục ở đây chỉ dùng để giam giữ tạm thời, đừng nói là không nghiêm ngặt như vườn ươm, ngay cả ngục của Thẩm gia cũng không bằng.
Nhưng hai người này cũng không lo lắng, dù sao những tu sĩ này đều đang bất tỉnh, còn bị trói bằng Khốn Tiên Tác, linh lực giảm đi rất nhiều, muốn chạy cũng không chạy thoát được.
Bọn họ nói vài lời hay với tu sĩ canh ngục, người kia miễn cưỡng cho bọn họ vào.
Hai người lần lượt ném những tu sĩ này vào các phòng giam khác nhau, đến lượt Phó Sinh Hàn, tên tu sĩ kia không chú ý người trên vai hắn đã sớm mở mắt, đầu ngón tay lóe lên hàn quang, tu sĩ liền ngã xuống không một tiếng động.
Phó Sinh Hàn nhanh chóng cởi Khốn Tiên Tác trên người, thứ này đối với người khác có tác dụng, đối với kiếm tu đỉnh cấp như hắn thì chẳng khác gì sợi dây thừng bình thường.
Hắn nhanh chóng thay quần áo của tên tu sĩ kia, dán mặt nạ dịch dung lên mặt gã, không lâu sau, trên mặt nạ dịch dung hiện ra khuôn mặt của tu sĩ, Phó Sinh Hàn vội vàng đeo lên.
Chỉ trong chốc lát, một tên tu sĩ khác dường như nhận ra điều gì: "Ngươi xong chưa?”
Phó Sinh Hàn không nói gì, nhanh chóng cắt đứt Khốn Tiên Tác của những tu sĩ khác, sau đó đá nhẹ xác của tên tu sĩ vào góc, rồi thản nhiên đi ra ngoài.
Ngay lúc hắn bước ra khỏi cửa, một tu sĩ khác đã mắng mỏ đi tới: "Ngươi thật chậm chạp! Ngay cả việc nhốt người cũng chậm như vậy!"
Phó Sinh Hàn ậm ừ đáp lại.
Tên tu sĩ kia đi trước, đột nhiên nhận ra điều gì: "Sao ngươi đột nhiên lại im lặng thế..."
Hắn còn chưa nói hết lời, cổ đã bị một luồng hàn quang cắt đứt, hai mắt trợn tròn, mãi đến khi m.á.u phun ra từ chỗ đứt đoạn, hắn mới nhận ra người phía sau này không còn là đồng bọn của mình nữa. Phó Sinh Hàn xách xác của hắn, tiện tay ném vào một phòng giam, sau đó mới đi ra khỏi ngục.
Tên tu sĩ canh ngục hỏi một cách buồn chán: "Đã nhốt hết chưa?”
Phó Sinh Hàn gật đầu.
Hắn nghi ngờ nhìn về phía sau Phó Sinh Hàn: "Còn một người đâu?"
Phó Sinh Hàn bình tĩnh nói: "Hắn đang ở bên trong."
"Ồ" Tên tu sĩ bị Phó Sinh Hàn lừa, lại ngồi xuống nhưng còn chưa ngồi hẳn, hắn đột nhiên nhớ ra điều gì: "Chờ đã, giọng nói của ngươi..."
Nhưng những lời còn lại của hắn không thể nói ra nữa, chỉ còn m.á.u tươi trào ra.
Phó Sinh Hàn đặt hắn nằm trên ghế, giả vờ ngủ gật, sau đó liên tiếp g.i.ế.c ba người, sương mù đen trong thần phủ lại rục rịch.
Phó Sinh Hàn miễn cưỡng đè nó xuống, vội vàng rời khỏi ngục.
Hắn nhìn thấy Cận Ngạn và người của Tàng Tượng Môn đang nói chuyện, nhìn một cái liền nhận ra vấn đề, hắn từng giao thủ với Cận Ngạn, đối với hơi thở của kẻ địch cực kỳ nhạy bén, rất nhanh nhận ra người đó không phải là Cận Ngạn thật, mà là Hứa Tinh Dạ đoạt xá.