Nàng nhớ nàng từng mơ thấy chiếc thang trời này, chỉ tiếc trong mơ nàng vừa nhìn thấy thang trời đã tỉnh lại, nhưng lần này, nàng đã bước lên nó.
Cảm giác dưới chân mềm mại như mây, nàng từng bước đi lên, tiếng nhạc tiên càng ngày càng rõ ràng, nàng thậm chí còn nghe thấy có người gọi nàng.
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, nhưng ngay khi Thẩm Dao Chu sắp nhớ ra thì nàng lại trở về.
Mà trước mắt, Thịnh Hoài Khanh đang hạ quân cờ cuối cùng.
"Đa tạ Thẩm y tu, ta cũng đã nhìn rõ lòng mình."
Thẩm Dao Chu: "Chờ đã..."
Nàng còn chưa nói hết lời, cả người đã bị đá về hiện thực.
Nàng lảo đảo, Từ Chỉ Âm vội vàng đỡ lấy nàng, kích động nói: "Ta vừa phát hiện sự suy yếu của linh căn đã dừng lại, thậm chí còn bắt đầu chuyển biến tốt hơn!"
Lúc này, bên ngoài phòng phẫu thuật, Thịnh gia chủ và những người khác đều đang lo lắng chờ đợi.
Thịnh Hoài Ninh vội vã chạy đến, lo lắng hỏi: "Phụ thân, tình hình của ca ca thế nào?”
"Không biết, nghe nói rất nguy hiểm, Thẩm y tu đang cấp cứu." Thịnh gia chủ nhíu mày: "Sao con lại trở vê?"
Thịnh Hoài Ninh nói: "Là con nhờ Thẩm y tu thông báo cho con, nếu tình hình của ca ca rất nguy cấp, con có thể cứu hắn."
Thịnh gia chủ sửng sốt: "Con cứu hắn thế nào!" Ông ta nghĩ đến điều gì đó, lập tức lo lắng: "Con không được làm chuyện gì ngu ngốc!"
Thịnh Hoài Ninh cắn môi: "Cha, đã không kịp rồi."
Thịnh gia chủ còn muốn nói gì đó thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Gia chủ, đã lâu không gặp!"
Sắc mặt Thịnh gia chủ lập tức thay đổi.
Chỉ thấy ngoài cửa đi vào một nam nhân cao lớn, ngạo nghễ, ngũ quan anh tuấn sâu sắc, tuy không mặc pháp y quý giá nhưng uy áp của tu sĩ Hóa Thần kỳ khiến mọi người không dám coi thường.
Hắn tên là Bùi Trọng, vốn là một lưu dân, năm đó khi Thịnh Hoài Ninh mới sinh, Thịnh gia chủ và Thịnh Hoài Khanh để tích phúc cho con gái đã cứu không ít lưu dân, Bùi Trọng vì có linh căn nên được đưa vào nhà họ Thịnh, làm nô bộc cho Thịnh Hoài Ninh.
Nhưng Bùi Trọng tâm tư sâu trầm, không từ thủ đoạn, Thịnh Hoài Khanh lo lắng hắn sẽ làm hại muội muội liền đuổi hắn đi.
Nhưng ai có thể ngờ, sau này hắn ngoài ý muốn được cơ duyên, thế mà đột phá thành tu sĩ Hóa Thần kỳ, sau đó đến Diệp quốc, được phong làm Sơn Nam Vương.
Vì thân phận của hắn, Thịnh gia chủ lo lắng hắn báo thù nhà họ Thịnh, vẫn luôn tránh hắn, không ngờ Thịnh Hoài Ninh lại vì Thịnh Hoài Khanh mà đi tìm Bùi Trọng.
Bùi Trọng chắp tay hành lễ: "Gia chủ, tại hạ ở nhà họ Thịnh nhận ơn huệ của ngài và đại công tử, nay đại công tử bị thương, tại hạ sao có thể không đến thăm?"
Hắn nói xong, võ tay, bốn tên nô bộc đẩy một cái lồng lên. Trong lồng có một thiếu niên run rẩy, tay chân đều bị xiêng xích kìm linh, hắn như một con thú nhỏ cảnh giác bất an nhìn mọi người.
Thịnh gia chủ như ý thức được điều gì: "Đây, đây là..."
Bùi Trọng cười nhẹ: "Không sai, đây chính là dược nhân.
Thịnh gia chủ kinh ngạc trợn tròn mắt.
Bàng sư huynh có chút ngơ ngác, không nhịn được hỏi Hoàng y tu đứng bên cạnh cũng có vẻ mặt ngưng trọng: "Dược nhân là gì?"
Hoàng y tu nói: "Dược nhân là một loại tu sĩ đặc biệt, bọn họ bẩm sinh có thể chuyển thương tổn trên người người khác lên người mình, sau đó dựa vào khả năng tự chữa lành mạnh mẽ của mình mà từ từ hồi phục. Có thể nói, có được dược nhân, cơ bản là tương đương với việc có thêm một mạng."