——Kỳ biến ngẫu bất biến. (Chẵn đổi lẻ không đổi)
Trong lòng Thẩm Dao Chu bỗng chốc nổi sóng to gió lớn, chẳng lẽ nàng không phải là người xuyên không đầu tiên, một nghìn năm trước đã có đồng hương của nàng đến thế giới này?
Thấy Thẩm Dao Chu mãi áp ngọc giản lên trán, Thịnh Hoài Khanh như nhận ra điều gì: "Thẩm y tu có cách giải pháp chú này không?"
Thẩm Dao Chu bừng tỉnh, rút ngọc giản xuống.
Nàng cảm thấy trong đầu như có vô số manh mối hỗn loạn, chỉ thiếu một sợi dây để liên kết chúng lại, mà động phủ này có lẽ chính là sợi dây đó.
Nàng vội vàng đi đến trước động phủ, người nhà họ Thịnh vẫn đang không ngừng thử, Thịnh Hoài Khanh bảo bọn họ dừng lại, để Thẩm Dao Chu đến gần.
Xuất hiện trước mặt Thẩm Dao Chu là một màn sáng lấp lánh.
Mà hình ảnh trên đó khiến Thẩm Dao Chu vô cùng quen thuộc, chính là giao diện khởi động của một loại trận pháp, còn cái gọi là pháp chú, chính là ô nhập mật khẩu.
Đến tiên giới đã lâu, Thẩm Dao Chu gần như đã quên mất cuộc sống trước kia.
Lúc này nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc khiến nàng suýt chút nữa rơi lệ.
Thịnh Hoài Khanh vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Thẩm Dao Chu, thấy nàng vừa khóc vừa cười liền biết chủ nhân của động phủ này có lẽ thực sự có quan hệ với Thẩm Dao Chu, hắn quay đầu bảo những người khác đừng nói chuyện, đừng làm phiền suy nghĩ của nàng.
Thẩm Dao Chu dùng ngón tay bấm vào ô nhập, giao diện nhập liệu quen thuộc hiện ra.
Nhìn những ký tự trên đó, Thẩm Dao Chu có cảm giác thời không hỗn loạn kỳ lạ nhưng nàng vẫn nhập mật khẩu rất nhanh.
Khi nàng nhấn enter, tiếng vang khởi động quen thuộc lập tức vang lên, cánh cửa động phủ dần mở ra.
Người nhà họ Thịnh đều giật mình vì tiếng vang đột ngột, vội vàng cảnh giác, chỉ có Thịnh Hoài Khanh không có động tĩnh, hắn nhìn Thẩm Dao Chu: "Thẩm y tu có biết đây là động phủ của vị đại năng nào không?"
Thẩm Dao Chu muốn nói không biết, thế nhưng cảm giác quen thuộc đó lại xuất hiện.
Nàng không kịp trả lời Thịnh Hoài Khanh đã theo cảm giác của mình đi vào cửa.
Thịnh Hoài Khanh cũng không ngờ Thẩm Dao Chu luôn cẩn thận lại hành động hấp tấp như vậy, muốn kéo nàng lại đã không kịp.
Sau khi Thẩm Dao Chu vào, cánh cửa lớn nhanh chóng đóng lại, Thịnh Hoài Khanh dựa vào trí nhớ của mình nhập lại mật khẩu, chỉ kịp sai người đi báo cho Bàng sư huynh và Vân Tùng, rồi cũng dẫn theo một đội người đi vào.
Thẩm Dao Chu đi dọc theo đường hầm vào trong, cảm giác quen thuộc ngày càng rõ nét.
Mọi thứ trước mắt nàng đều như đã từng trải qua, từng cơ quan, từng đồ vật bày trí trong đường hầm này, nàng đều biết rõ như lòng bàn tay.
Nàng thậm chí còn "nghe thấy" chính mình thắc mắc: "Ta cũng không biết tại sao ta lại biết, giống như khắc trong nguyên thần vậy, ư, nguyên thần là gì?
Bên cạnh còn có người cười khúc khích: "Ngươi lúc nào cũng nói những thứ kỳ lạ, chúng ta quen rồi!"
Những người này là ai?
Tại sao họ lại quen với việc nàng nói những từ kỳ lạ”?
Thẩm Dao Chu cảm thấy mình chỉ còn cách sự thật một lớp giấy mỏng, nhưng ngay lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy bí cảnh có dị động, nàng đột ngột thoát khỏi cảm giác đó, lúc này mới phát hiện mình trong lúc mơ hồ không biết đã đi đến nơi nào.
Nàng giật mình, lập tức dừng bước.
Cảm giác tà ma đó khiến nàng sợ hãi, nàng muốn quay lại nhưng phát hiện đường đi đã biến mất hoàn toàn.