Tô Thanh Uẩn thấy nàng ngẩn người, không biết đang suy nghĩ điều gì, bèn cười nói: "Con không nhớ sao? Khi còn nhỏ, con theo ta đi tế bái Y Tổ, cứ ôm lấy tượng Liễu Diệp Chân Nhân không chịu buông tay, ta ôm con đi con còn khóc không ngừng, sau đó con bỗng nhiên mắc bệnh nặng, căn bản không tra ra nguyên nhân, bất kể ăn bao nhiêu đan dược cũng đều vô dụng làm mẫu thân lo lắng muốn chết."
"May mà sau đó con đột nhiên khỏi bệnh, tỉnh dậy liền quên mất không ít chuyện, cũng không còn nghịch ngợm kỳ quái nữa, ngoại trừ thỉnh thoảng nói những lời người khác không hiểu thì cũng bắt đầu ngoan ngoãn theo mẫu thân học luyện đan..."
Thẩm Dao Chu chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung.
Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên rất nhiều đoạn ký ức, sau khi xem xong tất cả, rốt cuộc nàng cũng đã hiểu ra.
Hoá ra đây không phải là thế giới song song, mà là kiếp trước của nàng.
Nàng sau khi c.h.ế.t đã xuyên không đến đây, trở thành con gái của Tô Thanh Uẩn, nàng vốn dĩ có ký ức kiếp trước, nhưng khi còn nhỏ nhìn thấy tượng Nghiêm Tri, vô tình biết được chuyện hắn xuyên không năm đó.
Nghiêm Tri dựa vào phẫu thuật ngoại khoa để nổi danh ở tu tiên giới, nhưng lại bị không ít y tu bài xích, chỉ có Y Tổ Tư Không Chiêu coi hắn là bằng hữu, Nghiêm Tri tính tình kiêu ngạo, không bái sư, không nhận đồ đệ, làm một tán tu tiêu d.a.o tự tại, cha mẹ hắn mất sớm, ở hiện đại cũng không có người thân, vì vậy cũng không để tâm đến chuyện quay về.
Cho đến sau này, hai người bọn họ cứu được một đứa trẻ, có được hai cơ hội xem quẻ.
Tư Không Chiêu xem vận thế của tu tiên giới.
Người kia nói với bọn họ, lần này bọn họ sẽ thành công, ma tu sẽ bị đuổi khỏi tu tiên giới, mà tu tiên giới đã chịu nhiêu đau khổ sẽ được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, sẽ nghênh đón thịnh thế chưa từng có.
Tư Không Chiêu nghe vậy vô cùng phấn khích.
Nghiêm Tri vốn không có hứng thú với chuyện này, nhưng thấy Tư Không Chiêu cứ giục mình cũng thuận miệng nói muốn xem vận thế của tu tiên giới một nghìn năm sau.
Nhưng lần này, bọn họ lại nhận được một quẻ hạ hạ.
Người kia chỉ cho bọn họ một câu ngắn ngủi.
Một nghìn năm sau, ma tu làm loạn, tu tiên giới lụi tàn.
Nghiêm Tri cũng không thấy có vấn đề, dù sao trải qua nền giáo dục hiện đại, hắn hiểu rõ mọi chuyện trên đời đều có lúc thịnh lúc suy, thịnh cực tất suy, tu tiên giới có thể tốt đẹp một nghìn năm đã là rất không tệ rồi.
Dù sao hắn cũng là người từ nơi khác đến, nào phải người sinh ra và lớn lên ở đây, nghĩ thoáng một chút cũng phải.
Nhưng Tư Không Chiêu nào có cam tâm, bèn cầu xin đối phương chỉ điểm thêm đôi chút.
Đối phương bất đắc dĩ mới nói với hắn rằng, một ngàn năm sau, cơ hội duy nhất nằm trên người Nghiêm Tri.
Nghiêm Tri nghe mà chẳng hiểu gì, mãi đến khi đối phương viết ra chữ "Dao", sắc mặt hắn mới biến đổi.
Hắn không có gia đình êm ấm như người khác, bạn bè cũng không, từ nhỏ đến lớn chỉ biết vùi đầu vào sách vở, mãi cho đến sau này làm bác sĩ chiến trường mới quen biết Thẩm Dao Chu.
Tuy hai người không phải tình nhân, nhưng Nghiêm Tri vẫn luôn xem nàng là tri kỷ.
Nghiêm Tri sau khi xuyên không, điều hối hận nhất chính là không còn gặp lại được Thẩm Dao Chu.
Nhưng nếu một ngàn năm sau, cơ hội sống lại nằm ở Thẩm Dao Chu, chẳng lẽ Thẩm Dao Chu cũng sẽ xuyên không đến đây?