Thẩm Dao Chu nhận ra vị Thái tử này là người nói lý lẽ, bèn định tiếp tục khuyên nhủ.
Ai ngờ nàng còn chưa kịp mở miệng, Vũ Văn Hựu đột nhiên biến sắc, ôm n.g.ự.c ngã xuống đất, vẻ mặt đầy đau đớn.
Thẩm Dao Chu giật mình, sau khi hoàn hồn liên theo bản năng tiến lên muốn xem tình hình của hắn.
Ai ngờ Phó Sinh Hàn như cảm nhận được điều gì đó, lập tức chắn trước mặt nàng: "Đừng qua đó, có gì đó không ổn."
Thẩm Dao Chu dừng bước, Từ Chỉ Âm vốn đang đi theo sau cũng dừng lại.
Quả nhiên, gân như cùng lúc đó, Vũ Văn Hựu đột nhiên ngẩng đầu, vẻ ôn hòa nho nhã ban nãy biến mất không còn một chút dấu vết, thay vào đó là sự hung bạo đáng sợ, đáy mắt thậm chí còn tràn đầy tơ m.á.u vô cùng dữ tợn.
Hắn gầm nhẹ một tiếng, lao về phía Thẩm Dao Chu.
Trong thời khắc nguy cấp, Phó Sinh Hàn lập tức rút kiếm ra chắn trước mặt nàng.
Nhưng thực lực của Vũ Văn Hựu lại vượt ngoài dự liệu của hắn, nhất thời khiến hai người bất phân thắng bại.
Hai người giao đấu ngay tại chính sảnh của Bạch Lộc Thư Viện, động tĩnh lớn như vậy rất nhanh đã kinh động đến các tu sĩ khác. Nhưng bọn họ vừa đến gần đã bị uy áp của hai người chấn nhiếp, không thể nào chen chân vào được. Phó Sinh Hàn là tu vi Kim Đan kỳ, Vũ Văn Hựu là tu vi Nguyên Anh kỳ, tuy cách biệt một đại cảnh giới nhưng thực lực của cả hai đều vượt xa so với tu vi hiện tại.
Chiến lực tinh anh của Bạch Lộc thư viện gần như đều được Vân Tùng sơn trường mang đến Lăng Hàn Băng Nguyên, số còn lại tuy tu vi không kém cạnh là bao, nhưng nếu luận bàn thật sự e là vẫn kém một bậc.
Thẩm Dao Chu lúc này mới ngộ ra, thâm mắng Bùi Trọng thật nham hiểm.
Trong thần phủ của Phó Sinh Hàn có hắc vụ bao phủ, không thể dây dưa với tên Vũ Văn Hựu này được.
Hiện tại, chỉ có thể đánh ngã hắn trước.
Nghĩ vậy, Thẩm Dao Chu bèn khẽ động ý niệm, một cây ngân châm lập tức hiện ra trong tay, sau đó nàng liêu mạng ra hiệu cho Phó Sinh Hàn.
Phó Sinh Hàn thấy vậy, trong lòng có chút do dự, hắn vừa rồi giao thủ với Vũ Văn Hựu mới phát hiện người này công lực thâm hậu, nhỡ đâu ra tay khiến Thẩm Dao Chu bị thương...
Thẩm Dao Chu thấy Phó Sinh Hàn mãi vẫn chưa có động tĩnh, cho rằng hắn không để ý đến ám hiệu của mình nên vội vàng đổi sang một bên khác.
Vũ Văn Hựu tuy đã cuồng tính đại phát nhưng cũng không phải hoàn toàn mất đi lý trí, hắn thấy Thẩm Dao Chu và Phó Sinh Hàn mày qua mắt lại, trong lòng càng thêm phẫn nộ, liền giả vờ đánh lạc hướng Phó Sinh Hàn rồi sau đó bất ngờ tấn công về phía Thẩm Dao Chu.
Phó Sinh Hàn thấy vậy, liều mình xông đến cứu nàng nhưng đã không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vũ Văn Hựu hóa tay thành trảo, hung hăng chụp về phía cổ Thẩm Dao Chu, nếu trúng chiêu này, tính mạng nàng coi như bỏ lại nơi đây. Từ Chỉ Âm sợ hãi đến mức che miệng kêu lên thành tiếng.
Nhưng ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, trên người Thẩm Dao Chu đột nhiên hiện lên một đạo kim quang chói mắt, trực tiếp hóa giải công kích chí mạng của Vũ Văn Hựu.
Một kích vừa rồi gân như đã rút cạn toàn bộ linh lực còn sót lại của Vũ Văn Hựu, mang theo sát ý ngập trời đánh úp về phía Thẩm Dao Chu, nào ngờ lại bị hóa giải dễ dàng như vậy.
Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã bị một cây ngân châm đ.â.m thẳng vào ngực, ngã xuống đất.