Chương 19: Thừa dịp Nữ Đế còn trẻ, thu nàng làm đồ đệ?
Ở một bên khác, Tần Dương vừa trở lại chỗ của Hạ Hà thì lập tức nhận ra có điều không ổn.
Hạ Hà liên tục liếc xéo Tần Dương, khóe miệng nhếch lên còn khó kiềm chế hơn cả súng AK.
"Ghê nha, cậu được đó, lão Tần!"
Hạ Hà cố nén cười, giơ ngón tay cái lên, điên cuồng trêu chọc: "Dạo này cậu uống thuốc gì mà phất lên như diều gặp gió vậy!"
Tần Dương: "..."
Tần Dương im lặng, tặng cho thằng bạn xấu một cái khinh bỉ.
"Tê, cái ánh mắt đó của cậu là ý gì hả lão Tần! Tôi đang khen cậu đó!"
Hạ Hà hít một hơi, tặc lưỡi, tiến lại gần Tần Dương khoác vai: "Tôi đây là ca ngợi đó! Chứ không hề có ý gì khác đâu nha!"
"Mẹ kiếp, dẹp đi cho rồi..."
Tần Dương lười đôi co với hắn, gạt tay Hạ Hà ra, trong đầu suy nghĩ miên man, vẫn còn đang ngẫm nghĩ về chuyện hệ thống.
Tuy rằng mơ hồ đã hé lộ bí ẩn trong lòng, nhưng hắn vẫn còn có chút khó tin.
Căn cứ theo những gì hệ thống đã nhắc nhở trước đó mà xét.
Không phải sinh linh nào cũng có thể kích hoạt nhắc nhở.
Mà chỉ có những sinh linh nào còn sống sau năm trăm năm nữa, mới có thể kích hoạt hệ thống nhắc nhở.
Mà những sinh linh có khả năng sống sót sau năm trăm năm, theo hệ thống nhắc nhở, chắc chắn là những nhân vật vô cùng đáng sợ.
Vẫn là câu nói cũ.
Tức là cho dù một con heo, nếu sống đến năm trăm năm, cũng có thể trở thành Thú Vương!
Còn về những cái gì Bất Tử Chương Lang, Tử Hồn Ma Châu, Phệ Huyết Mã Hoàng, hay những sinh vật ẩn chứa huyết mạch Thượng Cổ.
Việc chúng có thể trở thành những tinh thú cường đại sau năm trăm năm cũng là điều dễ hiểu.
Còn những tinh thú bình thường khác, dù có gặp cơ duyên lớn mỗi ngày, thì năm trăm năm sau cũng đã tan thành tro bụi từ lâu.
Những cường giả đương thời cũng vậy.
Dù hiện tại họ có thể xưng bá một phương, coi vạn vật như cỏ rác.
Nhưng không thắng nổi thời gian thì nói gì cũng vô ích.
Một khi chết đi sau năm trăm năm, có nghĩa là họ không thể kích hoạt hệ thống nhắc nhở.
Vậy nên.
Việc mình bây giờ gặp phải họ, đương nhiên cũng sẽ không thể kích hoạt hệ thống nhắc nhở!
Không có hệ thống nhắc nhở.
Vậy thì theo lý, sau khi mình tiếp xúc với họ cũng sẽ không có khả năng nhận được phần thưởng.
"Không sai, chính là cái đạo lý này."
Tần Dương âm thầm gật đầu, bỗng nhiên sáng tỏ.
Hắn lần nữa hồi tưởng lại cô gái vừa gặp.
Không, là Nữ Đế tương lai.
"Theo như hệ thống nhắc nhở, chỉ cần mình bái tiểu cô nương này làm sư phụ, là có thể nhận được phần thưởng mới?"
Chỉ là cái nhiệm vụ bái sư này, quả thực có chút khó khăn.
Ngại ngùng thì không nói, Tần Dương thật sự không kéo nổi cái mặt này xuống.
Hơn nữa, đối phương tuổi còn nhỏ mà đã là cao thủ Hậu Thiên cảnh tầng tám.
Không hề nghi ngờ là một thiên chi kiêu tử, một viên minh châu được nâng niu trong tay.
Nhất cử nhất động, chắc chắn đều bị các thế lực nhìn vào mắt.
Mình cứ thế này tùy tiện xông lên bái sư.
Sợ rằng hôm nay vừa bái sư xong, ngày mai liền bị những nhân vật lớn quan tâm đến Lý Tử Huyên kia chú ý.
Nhỡ đâu họ coi Tần Dương là kẻ có mục đích riêng thì sao.
Đến lúc đó không chỉ không bái được sư, mà còn dẫn tới đủ loại phiền toái.
Đương nhiên.
Bị người của những thế lực này tìm đến cửa cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Với thực lực của hắn bây giờ, người bình thường không làm gì được hắn.
Bọn họ mà dám xông đến.
Hắn đảm bảo cho đối phương đi thẳng vào, rồi nằm ngang ra ngoài!
Nhưng vấn đề là.
Sau khi tiễn đối phương đi.
Nếu vì vậy mà mình mất việc quản lý thư viện này thì sao?
"Công việc tốt như vậy, vừa có thể bắt cá, vừa có thể xem công pháp điển tịch, còn có cả nhân viên nhà ăn... Trong thư viện ai nấy đều là nhân tài, mình không thể mất cái công việc này được!"
Tần Dương âm thầm lắc đầu nghĩ.
Hơn nữa, Lý Tử Huyên còn cầm thẻ học sinh, chứng tỏ đối phương chỉ là học sinh của võ đạo học viện.
Một ông chú như mình đi bái sư, người ta chắc chắn không đồng ý.
Thậm chí còn bị cho là có vấn đề về thần kinh ngay tại chỗ ấy chứ...
Ngẫm nghĩ lại, tỷ lệ mình bái sư thành công căn bản là bằng không!
Không thể nào!
Tuyệt đối không thể thành công!
"Má nó, cẩu hệ thống, ngươi xem ngươi toàn đưa ra cái nhiệm vụ cẩu huyết gì thế này!"
Tần Dương thầm mắng trong lòng.
Ngay sau đó.
Giọng nói cố chấp của hệ thống lại vang lên.
"Đinh! Kiểm tra đo lường được Nữ Đế đang rời đi, mời ký chủ mau chóng quay đầu là bờ, nhanh chóng dập đầu quỳ lạy bái sư!"
Nghe hệ thống nhắc nhở, Tần Dương đã chết lặng.
Tốt tốt tốt, ngươi chơi vậy đúng không.
Lúc này, Tần Dương liên tưởng đến chuyện con gián nhện trước đó.
Đột nhiên vỗ đầu một cái, có chút hiểu ra!
Tại sao mình lại cứ phải mắc kẹt trong cái bẫy của hệ thống nhỉ?
Lần trước hệ thống thúc giục mình gặp gián thì mau trốn đi.
Kết quả mình lại đi ngược lại, một cước đạp chết con gián, để cái cẩu hệ thống đó tuôn ra phần thưởng còn nhiều hơn!
"Trong mắt hệ thống, mình trước mặt cường giả Nữ Đế chỉ là một con kiến hôi."
"Vậy nên nó cho rằng việc bái sư đối với mình là đơn giản và hợp lý nhất."
"Nếu mình làm ngược lại thì..."
Hai mắt Tần Dương sáng lên, lẩm bẩm: "Để Nữ Đế bái mình làm thầy, chẳng phải sẽ nhận được phần thưởng còn nhiều hơn sao?!"
Không sai!
Chính là cái đạo lý này!
Nghĩ đến đây, Tần Dương bừng tỉnh, hoàn toàn hiểu ra.
Thừa dịp Nữ Đế còn trẻ, thu nàng làm đồ đệ!
Sau đó mỗi ngày chỉ điểm, liền có thể mạnh mẽ kích nổ phần thưởng từ cẩu hệ thống.
Chuyện tốt bực này, sao lại không làm?
Đây quả thực là Tần Thủy Hoàng mò dây điện...
"Sướng tê người rồi!"
Nghĩ đến đây, Tần Dương thông suốt, lập tức vô cùng mong chờ.
Hắn đột ngột quay đầu, định đi theo đường cũ, đến chỗ cô gái kia.
Nhưng đi được vài bước thì vị trí của Lý Tử Huyên đã trống không từ lâu.
"Đã đi rồi sao?"
Tần Dương nhìn chỗ ngồi trống trải, trong lòng nhất thời có chút tiếc nuối.
Sớm biết vậy vừa rồi mình đã mượn thân phận nhân viên quản lý, nhân dịp thư viện đang có hoạt động giảm giá để xin số của Lý Tử Huyên thì tốt.
"Không phải, lão Tần, cậu thật sự thích người ta rồi hả?"
Một bên Hạ Hà thấy vậy, huých vai Tần Dương, trêu chọc: "Không ngờ cậu lại thích kiểu này? Cơ mà cô nương này nhìn đã biết là khó cua rồi, cứ như tảng băng di động ấy, người lạ chớ lại gần."
"Haizz."
Tần Dương thở dài một hơi, nghĩ đến cô nương vừa bỏ lỡ, lộ vẻ tiếc nuối.
Gái gú không quan trọng.
Quan trọng là phần thưởng hệ thống vừa đến tay, đảo mắt đã bay mất ngay trước mắt mình!
Đến khi nào mới gặp lại cô gái kia đây.
Nhỡ đâu sau này cô gái đó không đến nữa thì sao?
Dù sao bắt cá cũng không thể quá lố, mình không thể ngày nào cũng canh ở đây chờ Lý Tử Huyên được.
"Mẹ nó, cậu làm cái gì thế hả, lão Tần! Vùng lên đi!"
Hạ Hà thấy vẻ mặt Tần Dương thì cũng có chút không nhịn được: "Nếu cậu thật sự có lòng, anh em tôi lên núi đao xuống biển lửa, cũng sẽ lấy bằng được thông tin liên lạc của cô ta cho cậu!"
"Hả? Nghiêm túc?"
Tần Dương ngập ngừng hỏi, nhìn Hạ Hà từ trên xuống dưới: "Cậu đừng có lừa người thật thà."
Nghe vậy, Hạ Hà nháy mắt, nói: "Lừa cậu làm gì, thư viện này người ra người vào, tôi ít nhiều cũng biết một vài người. Cậu cho tôi cái tên, tôi nhất định nghĩ cách tìm ra cô ta cho cậu."
"Được, vậy thì thử xem sao."
Tần Dương kể cho Hạ Hà thông tin về Lý Tử Huyên và thân phận học sinh của Giang Hải võ đạo học viện.
Hạ Hà lập tức vỗ ngực đảm bảo: "Mỹ nữ này là học sinh của Giang Hải võ đạo học viện à? Vậy thì dễ rồi, cậu cứ yên tâm chờ xem, lão Tần, tôi đảm bảo sẽ tìm ra thông tin cho cậu!"