Chương 45: Tiểu hồ ly
"Lẽ nào thật sự có ma quỷ?"
Tần Dương đứng trong hành lang nghi hoặc, gió lạnh ban đêm thổi đến khiến anh càng cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.
Tiếng cười thê lương vang vọng hành lang, va vào vách tường tạo thành tiếng vọng luân phiên, lặp đi lặp lại không ngừng, nghe vô cùng đáng sợ.
Cứ như thật sự có tai họa ký sinh trong hành lang này.
"Không đúng, phải tin tưởng khoa học!"
Tần Dương trấn tĩnh lại, bỗng nhiên có chút tiếc nuối, sớm biết vừa rồi tiện tay mang theo cái liêm đao hoặc chuỳ thì tốt.
Tiện tay ném hai cuốn "Nhân loại và những vì sao lấp lánh" qua, trấn áp...
Sao phải quan tâm ngươi là A Phiêu gì?
Đến đây là xong ngay!
Ngay lúc Tần Dương đang nghĩ thì hệ thống nhắc nhở trong đầu:
"Đinh, kiểm tra đo lường thấy khí tức Hoàng cấp tinh thú Cửu Vĩ Hồ, ký chủ mau rời khỏi, mời đồ đệ Nữ Đế đến hàng phục!"
"Cửu Vĩ Hồ?"
Nghe hệ thống nhắc nhở, Tần Dương lập tức mừng rỡ.
Đến rồi!
Cái hệ thống cẩu này lại bắt đầu nổi điên!
Lần này lại là Cửu Vĩ Hồ?
Đây chính là thần thoại sinh linh trong truyền thuyết.
Sinh chín đuôi, sống ngàn năm, có thể tụ vạn vật linh khí cho mình dùng, một sinh vật nghịch thiên.
Kết quả hiện tại rõ ràng xuất hiện ở đây?
"Không đúng,"
Tần Dương nghĩ lại, dựa theo tính cách của hệ thống cẩu này.
Lần trước gặp con gián nhện cũng có thể thành Thú Hoàng.
Vậy lần này gặp Cửu Vĩ Hồ chắc cũng chỉ để ngâm nước thôi.
Biết đâu đấy.
Có khi chỉ là một con tiểu hồ ly biết kêu "Gâu gâu"!
Bất quá.
Cũng không phải là tuyệt đối.
Như Huyết Ma trước kia là một ngoại lệ, đến giờ vẫn là nhân vật hết sức nguy hiểm, dù Giang Hải thị tam đại Tiên Thiên cảnh cao thủ hợp tác cũng không thể trấn áp.
"Ta vẫn là cẩn thận một chút thì hơn."
Nghĩ vậy, Tần Dương không dám khinh thường, phóng tinh lực bao trùm tòa nhà để nhận biết.
Chỉ lát sau, anh hiểu rõ nguồn gốc chấn động.
Đó là động tĩnh từ lầu bảy.
Hơn nữa chấn động không lớn.
Xem ra, thực lực của đối phương không quá Tông Sư cảnh, trước mặt mình căn bản không đáng sợ.
"Vậy thì ổn."
Trên Tông sư thì đổi người, dưới Tông sư thì mình vô địch.
Nghĩ vậy.
Tần Dương không lo lắng nữa, nghênh ngang bước lên cầu thang, đi lên lầu bảy.
...
Một lát sau.
Góc rẽ lầu bảy.
Đèn trần nhấp nháy, gió âm u gào thét trong hành lang.
Chỉ thấy một nữ quỷ mặc bạch y trắng toát đứng dưới đèn, tóc dài như thác nước, tiếng cười từ cổ họng nàng phát ra, tựa như tiếng trẻ con khóc.
Ngay dưới chân nữ quỷ.
Một phụ nữ trung niên đang nằm ngất xỉu, giỏ rau quả rơi lả tả trên đất, mặt trắng bệch.
"Người thứ bảy."
Nữ quỷ nhìn kỹ người phụ nữ dưới đất, lẩm bẩm đếm, khom lưng chống tay xuống đất.
Khoảnh khắc sau.
Khói xanh bốc lên.
Thân thể nàng bỗng thu nhỏ lại, bạch y tan biến, biến thành một con bạch hồ nhỏ, lông trắng như tuyết, ba chiếc đuôi lớn mềm mại dựng thẳng lên.
Đôi mắt tròn xoe của hồ ly ánh lên vẻ tinh ranh, nhìn quanh.
Nó là một con chồn hoang lang thang, biết rõ hóa thành hình người khó khăn đến mức nào.
Chỉ dựa vào hấp thụ tinh lực trời đất còn lâu mới đủ.
Có những loài động vật may mắn gặp được linh quả, cơ duyên đến, đạt được cơ hội hóa hình, trưởng thành trong một sớm. Nhưng dã vật như nó, vận may không đủ, cuối cùng cả đời không thể gặp được loại cơ duyên đó.
Nhưng cũng may Thiên Diễn bốn chín, biến mất một, vạn vật ắt có đường ra.
Và việc ăn cắp linh khí của con người.
Là một trong những đạo môn hóa hình.
Hồ tộc dùng đuôi tụ khí, một hóa hai, nhị hóa tam... Đến chín là cực, thành tựu Bất Tử Chi Thân.
Mấy ngày nay, nó liên tục ăn cắp tinh khí của cư dân trong hành lang, cuối cùng mục tiêu càng ngày càng gần.
"Sắp có bốn đuôi rồi."
Bạch hồ ngoái đầu nhìn ba chiếc đuôi xù của mình, ánh mắt tràn đầy yêu mến.
Nó mừng thầm nhích lại gần người phụ nữ trung niên, cọ vào tay bà, chuẩn bị tiếp tục hấp thụ tinh khí.
Bỗng nhiên!
Một giọng nói lạ vang lên trong hành lang.
"Ra là một con tiểu hồ ly."
Giọng nam đột ngột vang lên, khiến bạch hồ giật mình kêu lên.
Trong hành lang còn có người khác?
Sao mình không cảm nhận được?
Nó hãi hùng khiếp vía, thân thể nhỏ bé run rẩy, đột ngột quay đầu, nhe răng về phía giọng nói.
Chỉ thấy Tần Dương từ đầu hành lang đi ra, vẫn mặc bộ đồ ngủ, chân đi dép lê, như một cư dân tình cờ đi ngang qua.
"Lại là con người?"
Thấy vậy, bạch hồ nghi hoặc, đôi mắt nhỏ tròn xoe lộ vẻ nghi hoặc.
Bây giờ đã ba giờ sáng rồi.
Sao còn có người đi dạo?
Hơn nữa sao hắn tránh được cảm giác của mình?
Quá nhiều vấn đề không thể giải đáp, bạch hồ lắc đầu, vô thức thi triển pháp thuật.
Bồng!
Khói xanh lại bốc lên che giấu thân phận.
Nó lại hóa thành một nữ quỷ dữ tợn, phiêu đãng trong hành lang.
Bạch y trắng toát, mặt đầy da thịt thối rữa, mơ hồ thấy bạch cốt âm u, huyết thủy không ngừng thấm ra.
Trong ánh sáng mờ ảo của hành lang, nó như một lệ quỷ vừa chạy ra từ phim kinh dị, vô cùng kinh dị.
Nếu là người bình thường, đã sợ đến ngất xỉu tại chỗ.
Nhưng mà.
Tần Dương không những không chạy, ngược lại khoanh tay hứng thú nhìn nữ quỷ.
Vẻ mặt anh bình tĩnh.
Như đang nói...
Ta cứ đứng đây xem ngươi diễn.
"... "
Trong khoảnh khắc, không khí trở nên lúng túng.
Bạch hồ và Tần Dương nhìn nhau, đứng im không động.
Dần dần, bạch hồ lại cảm thấy rợn tóc gáy...
Vì sao... Tên nhân loại này không chạy?
Chẳng lẽ mình chưa đủ đáng sợ?
Bạch hồ nghi hoặc, nhìn Tần Dương cắn răng, lại phóng huyễn thuật.
Trong mắt Tần Dương, cảnh vật hành lang biến đổi.
Vách tường bong tróc lộ ra vô số lỗ thủng, những bàn tay trắng bệch duỗi ra từ trong lỗ, vẫy vùng, kèm theo tiếng kêu thảm thiết.
Tần Dương tắm mình trong những cảnh tượng khủng bố này, mặt không đổi sắc, phóng chân nguyên điều tra xung quanh, nhanh chóng hiểu rõ.
Thực ra chẳng có gì cả.
Anh vẫn đứng trong hành lang, không đi đâu cả.
Tất cả chỉ là huyễn thuật...
Con Cửu Vĩ Hồ này nhìn mạnh mẽ.
Nhưng thực ra miệng cọp gan thỏ, tất cả chỉ là giả vờ.
Thực lực của nó không ra gì, nên chỉ có thể dùng thủ đoạn dọa người để kiếm sống.
Nghĩ vậy, Tần Dương đứng tại chỗ, an tâm hơn, yên lặng thưởng thức màn biểu diễn của bạch hồ.
Từ bộ xương mỹ nữ, đến núi thây biển máu, lại đến nửa đêm bách quỷ dạ hành...
Đủ loại huyễn tượng khủng bố ập đến, Tần Dương hứng thú thưởng thức.
Hai phút sau.
Bạch hồ nhìn Tần Dương đứng im, cuối cùng không nhịn được, mộng bức hỏi:
"Ngươi sao không sợ?"
Tần Dương lập tức kinh ngạc: "Ra là một con hồ ly biết nói chuyện."