Chương 59: Thiết Giáp Viêm Sư.
‘’Trước tiên, phải xem yêu thú ở điểm cơ duyên màu đỏ nhạt này mạnh cỡ nào.’’ Trong mắt Mạnh Trường Khanh, màu đỏ nhạt có lẽ không đến cấp ba, nếu không, người khác làm sao có thể lấy được các cơ duyên tốt hơn trong này?
Nhưng để đề phòng vạn nhất, Mạnh Trường Khanh vẫn cẩn thận, trước tiên tìm hiểu xung quanh trước.
Một lúc sau, Mạnh Trường Khanh dừng lại trên một cành cây to.
Cách đó không xa là một thung lũng rộng lớn, hai bên vách núi dựng đứng, rất dốc, thỉnh thoảng còn có đá lăn xuống khiến tiếng động ầm ầm vang lên.
Ở giữa thung lũng có một con yêu thú đang nằm ngủ.
Con yêu thú này khá lớn, thân dài gần ba mươi thước, toàn thân đỏ thẫm, bọc đầy vảy rồng. Trên khuôn mặt dữ tợn có hai con mắt đỏ như máu.
‘’Thiết Giáp Viêm Sư.’’
Mạnh Trường Khanh đọc tên con yêu thú này.
Trong yêu thú nhất tộc cũng được coi là một chủng tộc mạnh mẽ, không chỉ có sức phòng ngự khủng khiếp mà bẩm sinh còn có khả năng điều khiển lửa, miệng nhả hỏa diễm, đốt cháy sơn hà.
‘’May mắn là nó chưa đạt đến cấp ba.’’
Sắc mặt Mạnh Trường Khanh hơi giãn ra.
Nếu là yêu thú cấp ba, yêu lực trong cơ thể nó sẽ chuyển hóa thành yêu khí, không hề thua kém chân khí của Nhân tộc.
Nhưng con Thiết Giáp Viêm Sư này rõ ràng không có. Tuy nhiên, nhìn khí tức của nó cũng rất mạnh, gần như là cực hạn ở cấp hai. Cùng cấp với Thông Khiếu Cảnh đỉnh phong của Nhân tộc.
"Có thể giải quyết, nhưng..."
Nhìn Thiết Giáp Viêm Sư, Mạnh Trường Khanh đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Khái niệm "bằng hữu" hẳn không chỉ giới hạn ở Nhân tộc.
Ai nói không thể kết giao với yêu thú?
Nghĩ vậy, Mạnh Trường Khanh chăm chú nhìn Thiết Giáp Viêm Sư,
Mắt dò xét cũng mở ra.
Thông tin cơ bản:
[Tính Danh: Thiết Giáp Viêm Sư]
[Chủng tộc: Yêu thú]
[Đẳng cấp: Nhị cấp đỉnh phong]
Thông tin thuộc tính:
[Yêu tộc thiên phú: Thiết Giáp]
[Yêu tộc thiên phú: Viêm Tức].
Thật đúng là có! Mạnh Trường Khanh hai mắt sáng lên.
Nếu đã có bảng điều khiển hiển thị thì có nghĩa là nó nằm trong phạm vi quy tắc của hệ thống.
Có thể thêm làm hảo hữu!
‘’Vậy chẳng phải là ta có thể thu hoạch được cả thiên phú của yêu thú sao?’’
Hai tay Mạnh Trường Khanh nắm chặt lại dưới ống tay áo.
Cùng gọi là thiên phú, nhưng thiên phú của yêu thú mạnh hơn của nhân loại rất nhiều.
Dù sao yêu thú không thể tu luyện công pháp.
Vì vậy, toàn bộ lực lượng đều tập trung vào thiên phú.
Tuy nhiên, việc thu phục yêu thú làm hảo hữu quả thực có chút khó khăn, vì chúng không có linh trí tuyệt đối.
Hay nói cách khác, chúng không phải sinh ra đã có linh trí.
Cần phải thông qua tu luyện, khi thực lực đạt đến giai đoạn nhất định, mới có thể dần dần khai mở linh trí.
Khi đó mới có thể coi là sinh linh có trí tuệ.
Giống như Thiết Giáp Viêm Sư bây giờ, rõ ràng không có nhiều linh trí, nhiều nhất chỉ là có chút linh tính thôi.
Cơ bản là do bản năng chi phối.
‘’Thử xem sao.’’
Mạnh Trường Khanh nóng lòng muốn thử, lập tức điểm mũi chân, rơi xuống trong sơn cốc.
――
Rống!
Nhận thấy có khí tức lạ xuất hiện, Thiết Giáp Viêm Sư vốn đang ngủ say lập tức mở hai mắt ra.
Trong hai mắt đỏ như máu, hiện lên sát ý nồng đậm.
Đó là mùi vị khiến nó chán ghét!
Hay nói cách khác, là phản cảm đến từ trong sâu thẳm huyết mạch!
Nhân loại!
Thiết Giáp Viêm Sư đứng dậy, thân hình khổng lồ như một tòa núi nhỏ, khí tức nóng bỏng và kinh khủng khiến cả sơn cốc đều trở nên khô nóng.
Thấy cảnh tượng này, Mạnh Trường Khanh vừa mới rơi xuống đất lập tức thu lại nụ cười trên mặt.
Hắn còn định chào một tiếng.
Nhưng nhìn bộ dạng Thiết Giáp Viêm Sư, hiển nhiên là không có bất kỳ ý nghĩ thân thiện nào.
Sát ý cùng với thị huyết trong ánh mắt kia, gần như không hề che giấu.
Hoàn toàn là dã thú bị bản năng chi phối.
‘’Xem ra giữa ta và ngươi không có khả năng làm hảo hữu.’’
Mạnh Trường Khanh có chút tiếc nuối nói, lập tức rút thanh kiếm bên hông ra.
Tiếng kiếm minh vang vọng nhàn nhạt trong sơn cốc.
Trong bí cảnh, yêu thú không ít, cái này không được thì có thể đi tìm cái khác.
Ở phía sau Thiết Giáp Viêm Sư, có một ngọc đài rất rõ ràng, trên ngọc đài có một bình đan dược.
Đó chính là cơ duyên mà tông môn đặt ở đây.
Có vẻ như, hẳn là tài nguyên loại đan dược.
Chỉ là không biết là đan dược gì.
Rống!
Thiết Giáp Viêm Sư không chút do dự, lập tức lao như điên về phía Mạnh Trường Khanh.
Mỗi bước chân chạm xuống, sơn cốc như rung chuyển.
Bụi bay mù mịt, ngọn lửa bùng cháy rực rỡ trong miệng Thiết Giáp Viêm Sư, có thể phun ra bất cứ lúc nào.
Bốp!
Móng vuốt sắc bén quét ngang, mấy tảng đá lớn dễ dàng bị ép thành cát bụi, trên mặt đất còn để lại nhiều vết móng vuốt sâu hoắm.
Chiêu này nếu trúng vào người võ giả Thông Khiếu Cảnh bình thường, không chết cũng phải bị thương nặng.
Mạnh Trường Khanh thi triển kiếm pháp, biến mất ngay tại chỗ, khi xuất hiện đã ở phía sau Thiết Giáp Viêm Sư.