Chương 78: Thiên Phú Thiết Thủ.
Đoạn Hồn chợt phản ứng lại.
Ừ?
Mình ngay cả một chiêu của đối phương cũng không tiếp được, phải biết rằng cho dù là đối mặt Thạch Diệu tên gia hỏa khủng bố kia, chính mình cũng có thể ngăn cản mười chiêu a!
Người khác đều đang không ngừng tiến bộ, sao mình lại luôn đổi mới giới hạn bị đánh bại nhanh nhất chứ?
Phụt!
Tâm thần hết sức bi phẫn, Đoạn Hồn lại phun máu, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Quá sỉ nhục!
Đừng ngất nha huynh đệ, trước đáp ứng trở thành bằng hữu của ta rồi ngất sau. Là một nam nhân, cũng không thể nuốt lời a."
Mạnh Trường Khanh lập tức tiến lên, vỗ vỗ mặt Đoạn Hồn. Nhưng người này hoàn toàn không có phản ứng. Dường như không muốn tỉnh lại nữa.
Thế nào rồi?
Mạnh Trường Khanh thầm nghĩ.
Tên này sao lại ngất xỉu một cách đột ngột như vậy?
Bây giờ cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.
Mình cũng không thể cứ đứng đây đợi hắn mãi, thời gian bây giờ rất quý giá.
‘’Yếu như vậy, cũng đừng để cho người ta dùng hết sức, ta đây dùng sáu thành lực cũng có thể đánh bại ngươi.’’
Mạnh Trường Khanh lắc đầu.
Sau khi kiểm tra, vết thương trên người Đoạn Hồn, kỳ thực cũng không nghiêm trọng như vậy.
Chỉ nặng hơn vết thương nhẹ một chút.
Theo lý thuyết, không nên ngất xỉu đi mới đúng.
‘’Có lẽ là có nguyên nhân khác đi.’’
Nhưng điều này cũng khiến Mạnh Trường Khanh đổi đan dược trị thương nhị phẩm thành nhất phẩm cho Đoạn Hồn ăn vào.
Nhị phẩm vẫn tương đối quý giá. Có thể tiết kiệm liền tiết kiệm.
Theo đan dược được ăn vào, Đoạn Hồn cũng dần dần tỉnh lại.
Nhưng khi mở mắt nhìn thấy Mạnh Trường Khanh, thân thể hắn theo bản năng co rụt lại, vội vàng lùi về phía sau.
Nhưng phía sau đã là vách núi, căn bản không có chỗ nào để lui.
"Ngươi muốn làm gì?" Đoạn Hồn không khỏi hỏi.
"Không cần phải cảnh giác nhìn ta như vậy, ta vừa mới chữa thương cho ngươi." Mạnh Trường Khanh vừa cười vừa nói.
"Chữa thương sao?" Nhận thấy dược lực trong cơ thể, sắc mặt Đoạn Hồn hơi giãn ra, lập tức nghiêm mặt nói: "Đa tạ."
"Đa tạ thì không cần phải nói, chúng ta bàn chính sự." Mạnh Trường Khanh không muốn nghe những thứ này.
"Chính sự?" Đoạn Hồn sửng sốt.
"Ừ, trước khi chiến đấu, không phải có một điều kiện phụ sao? Nếu ta thắng, ngươi phải đáp ứng trở thành bằng hữu của ta." Mạnh Trường Khanh nói.
Đoạn Hồn lập tức không biết nên nói gì. Lúc đầu hắn căn bản cũng không để ý qua điều kiện này. Dù sao đối phó với một đệ tử bình thường sao có thể thua? Chỉ là kết quả lại ngược lại.
"Ta yếu như vậy, có tư cách gì trở thành bằng hữu của ngươi?" Đoạn Hồn có chút tự giễu nói.
Trải qua mấy lần chiến đấu này, tự tin của hắn đã sớm vỡ nát hầu như không còn. Mà trong mắt hắn, ít nhất phải có thực lực tương đương, mới có thể trở thành bằng hữu.
"Ta giao hữu không nhìn thực lực, nhìn thuộc… nhìn duyên phận." Mạnh Trường Khanh mỉm cười, "Bây giờ ngươi nên thực hiện đi."
"Nếu ngươi đã không chê, vậy ta nguyện ý trở thành bằng hữu của ngươi." Đoạn Hồn cũng không nghĩ nhiều.
Đánh bạc thua, chính mình phải chịu. Huống hồ người này còn mạnh hơn mình.
‘’Đinh!’’
‘’Thêm hảo hữu thành công!’’
‘’Độ hảo cảm bây giờ: Nhất tinh.’’
‘’Thu được thuộc tính: Thiên phú [Thiết Thủ].’’
Trong đầu vang lên âm thanh của hệ thống.
Mạnh Trường Khanh vui vẻ.
Không tệ lắm.
Lại xem như một thuộc tính hữu dụng.
Hắn còn tưởng rằng sẽ bắt được ngộ tính căn cốt các loại, vậy thì chuẩn bị phân giải.
Thiên phú mà nói, còn có thể dung hợp.
"Ngươi còn đi được không?"
Mạnh Trường Khanh đứng dậy.
Thêm bằng hữu thành công, vậy hắn phải tiếp tục đi quét điểm cơ duyên.
‘’Có thể.’’
Đoạn Hồn gật gật đầu.
"Vậy ta đi trước, tạm biệt, bằng hữu."
Mạnh Trường Khanh xoay người rời đi.
Biến mất trong tầm nhìn của Đoạn Hồn.
‘’Thật là một tên kỳ quái.’’
Đoạn Hồn thu hồi ánh mắt.
Kết giao bằng hữu, không hỏi tên hắn, cũng không tự giới thiệu.
Hoàn toàn giống như là đi ngang qua sân khấu.
‘’Quên đi, có chút thiên tài, đầu óc chính là không bình thường.’’
‘’Bất quá trong nội môn, khi nào lại xuất hiện một tên yêu nghiệt như vậy. Nhìn bộ dáng này, hẳn là Thông Khiếu Cảnh đã ngộ ra Kiếm Thế.’’
‘’Võ Đạo Chi Thế.’’
Đoạn Hồn lẩm bẩm.
Phóng nhãn hàng ngũ Đệ Tử Chân Truyền, cũng chính là những người xếp hạng trên cùng mới có thể lĩnh ngộ được.
‘’Ài.’’
Đoạn Hồn than nhẹ một tiếng.
Tuy rằng thương thế chuyển biến tốt hơn không ít, nhưng hắn đã không muốn rời khỏi vách núi này.
Cứ yên tĩnh một mình như vậy.
Cũng không tệ.
Bên ngoài thật sự là quá nguy hiểm, vạn nhất sau khi đi ra ngoài, lại gặp phải cái biến thái, lại bị người đánh vào trong vách núi, vậy phải khó chịu như thế nào a.
――
‘’Hệ thống, dung hợp thuộc tính.’’
Đi vào trong thác nước, Mạnh Trường Khanh trực tiếp mở bảng điều khiển.
‘’Đinh!’’
‘’Dung hợp bắt đầu.’’
Cảm giác quen thuộc xuất hiện, tựa như lúc trước dung hợp thiên phú Xảo Thủ.
Cảm giác lạnh lẽo như nước, sinh sôi dưới làn da hai tay.
Trọn vẹn thời gian một nén nhang, mới dần dần biến mất.