Ta Không Muốn Nghịch Thiên A!

Chương 102: Chúng ta chỉ muốn ăn bữa cơm thôi mà

Chương 102: Chúng ta chỉ muốn ăn bữa cơm thôi mà

"Lâm huynh, chúng ta lên lầu ăn đi." Viên Thiên Sở nghiêm túc nói: "Theo ta đoán, lát nữa nơi này sẽ xảy ra trận đại chiến, chúng ta là người đi đường, tốt hơn là nên tránh xa."
Cách nghĩ hiện giờ của y rất đơn giản.
Tránh xa nguy hiểm.
Tránh xa chiến đấu.
Lúc gặp phải nguy cơ, thật sự không thể dựa vào Lâm Phàm, không bị đạp một cước sau lưng đã là tốt lắm rồi.
Còn muốn hắn cứu mạng, đúng là nằm mơ.
Lương Dung Kỳ rất đồng ý với chuyện này. Tuy nói y ở Lương gia không được coi trọng, thậm chí là đã tuyệt vọng, nhưng lúc sinh mạng thật sự bị uy hiếp, chắc chắn muốn bảo vệ tính mạng.
"Đừng lãng phí, ăn hết mì đi đã. Hiện tại chúng ta ở ngoài, chứ không phải ở U Thành, bữa nào cũng phải tính toán từng ly từng tí."
Lâm Phàm cầm đùi dê lên cắn một cái, sau đó uống hớp canh, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.
Điểm nộ khí +66.
Điểm nộ khí +66.
Hai người bọn họ sắp bị Lâm Phàm làm cho tức phát khóc. Ngươi thật sự rất quá đáng, có biết không?
Nói lời này ra, không thấy lương tâm đau đớn sao?
Bọn họ thật sự không phục.
Ngươi ăn thì thôi.
Biểu đệ của ngươi cũng ăn thì thôi.
Nhưng nô bộc bên người ngươi cũng có thịt dê để ăn, thì là ức hiếp người quá đáng.
Hay là công tử hai nhà bọn họ ngay cả một tên nô bộc cũng không bằng?
Ba!
Lúc này, chỉ thấy gã đầu lĩnh cầm binh khí đập lên bàn, động tĩnh cực lớn, khiến tất cả mọi người xung quanh đều hoảng sợ đứng lên, ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh giác, kích động như thể sắp đánh một trận.
Lâm Phàm cau mày, có chút ồn ào, ảnh hưởng khẩu vị.
Chu Trung Mậu thấy biểu ca không vui, chợt đứng dậy, cả giận nói: "Khốn kiếp tất cả đàng hoàng một chút cho ta, đừng quấy rầy biểu ca ta ăn cơm."
Xôn xao!
Tất cả đều nhìn về phía Lâm Phàm.
"Người này là ai? Thật là phách lối nha."
"Có phải người của chúng ta không?"
"Có vẻ như không phải."
Bọn họ đang lẩm bẩm, không biết Chu Trung Mậu là ai, mà lại đứng về phía đó.
Viên Thiên Sở cúi đầu, không lên tiếng, nhưng ý tứ rất rõ ràng, đừng nhìn ta, nửa xu cũng không quan hệ đến ta.
Mãnh liệt, thật sự rất mãnh liệt.
Ăn cơm thì ăn cơm, bị quấy rầy ăn nhanh lên một chút là được, cần gì phải hấp dẫn ánh mắt của nhiều người như vậy?
Lương Dung Kỳ thì hơi lui về phía sau một bước, cách xa bàn một chút, đợi lát nữa nếu đánh nhau, bàn bị lật là chuyện bình thường.
Lâm Phàm gặm đùi dê, nói: "Ta chính là biểu ca mà đệ ấy nói đến."
Điểm nộ khí +66.
Điểm nộ khí +111.
Điểm nộ khí +123.
...
Liên tiếp có 1380 điểm nộ khí vào sổ.
Dù là bên đó, tâm lý cũng rất giận dữ, cảm giác tên này có chút ngông cuồng.
"Các hạ nhìn lạ mặt, hẳn không phải người nơi này, ta khuyên các hạ, có những chuyện đừng nên tham dự. Đối với mình, đối với bằng hữu đều không có gì tốt cả."
Gã đầu lĩnh cúi đầu uống rượu, mở miệng nói.
Ngón tay của y nhỏ dài, nhưng xương ngón tay rõ ràng, khiến người có cảm giác âm trầm.
Ánh mắt tên bên cạnh gã đầu lĩnh cũng nhìn chằm chằm Lâm Phàm, chậm rãi rút binh khí ra, có ý thị uy, tựa như nói các ngươi còn dám nói nhảm liền chém chết.
Nội tâm Viên Thiên Sở cũng sắp nhảy đến cổ họng, y cảm giác nguy hiểm sắp đến.
Không phải Lâm Phàm muốn mượn tay những kẻ này giết bọn họ chứ?
Khả năng này không phải không có.
"Hiểu lầm, vị huynh đài này nói đúng, chúng ta chỉ đi ngang qua thôi, ăn xong liền đi, các ngươi cứ lo chuyện của mình là được." Viên Thiên Sở nói.
"Ngươi uy hiếp ta?"
Lâm Phàm nhìn chằm chằm gã đầu lĩnh.
Hắn ghét nhất là bị người uy hiếp.
Nếu là trước kia, biểu đệ không ở bên cạnh, mà thực lực bản thân lại không mạnh, vậy chắc chắn là tùy ý người khác uy hiếp, bản công tử đảm bảo không loạn động.
Nhưng giờ thì khác.
Nội tâm hắn rất khó chịu.
Thực lực bản thân không kém, biểu đệ lại đột phá đến võ đạo cửu trọng, phớt lờ chuyện như vậy đương nhiên là không được.
"Nói thật mà thôi." Gã đầu lĩnh nói.
Y căn bản không coi đám người Lâm Phàm ra gì, có lẽ lần này có mục đích khác, địch nhân chân chính cũng không phải những người này, mà là người khác.
Viên Thiên Sở bối rối.
Cố ý, tuyệt đối là cố ý.
Họ Lâm ngươi không thể nói ít mấy câu sao?
Mọi người hài hòa chung sống, không ai quản ai, như vậy là được. Sao ngươi còn phải hành xử như thế?
"Lương huynh, lát nữa phải cẩn thận." Viên Thiên Sở nhỏ giọng nói.
Lương Dung Kỳ trán đổ mồ hôi lạnh, yên lặng gật đầu.
Lâm Phàm yên lặng ăn xong đùi dê, gã đầu lĩnh hừ lạnh một tiếng, không để tâm Lâm Phàm. Mục tiêu hiện thời của y ngồi đó chưa hề động, đóng vai những người bình thường.
Bọn chúng mới thật sự là địch nhân.
Lúc này.
Lâm Phàm ăn hết thịt dê trên đùi xong, chỉ còn lại xương.
Đột nhiên.
Veo một tiếng.
Hắn trực tiếp ném xương về phía gã đầu lĩnh.
Ào!
Mắt gã đầu lĩnh lóe lên tinh quang, đao quang kiếm ảnh, rắc rắc một tiếng, xương vỡ vụn.
Ba!
Người bên cạnh hắn toàn bộ đều đứng dậy, căm tức nhìn Lâm Phàm.
Một gã nam tử mặt sẹo trong đó, giận dữ quát một tiếng, nói: "Tìm chết."
Điểm nộ khí +111.
Điểm nộ khí +123.
Lại thêm 1952 điểm.
Lâm Phàm chỉ gã đầu lĩnh, nói: "Bản công tử nói cho ngươi biết, vừa rồi không đáp lời ngươi, là vì đói bụng. Giờ ta ăn no rồi, liền tính toán thật tốt với ngươi, vừa rồi có phải ngươi uy hiếp ta hay không?"
Gã đầu lĩnh liếc xéo Lâm Phàm, thanh âm rất lạnh lẽo nói: "Ngươi muốn chết?"
Chuyện xảy ra ở hiện trường khiến không ít người có cảm giác không giải thích được.
Những tên kia đã sớm ở trong dịch trạm chờ người, hai mắt nhìn nhau, không cần loạn động.
Nhìn một chút xem tình huống thế nào.
"Biểu đệ, phiền toái." Lâm Phàm mở miệng nói.
Chu Trung Mậu đứng dậy, bẻ cổ, đi về phía gã đầu lĩnh.
"Tìm chết."
Lập tức, một kẻ trong đó gầm nhẹ một tiếng, cầm đao tấn công về phía biểu đệ.
Chu Trung Mậu giơ tay lên, vỗ về phía đối phương, bàn tay chạm vào lưỡi đao của đối phương khiến lưỡi đao trong nháy mắt vỡ tan tành, rồi một chưởng nặng nề đánh vào ngực đối phương.
Một tiếng kêu thảm thiết.
Ngực đối phương vỡ ra một lỗ máu, xương máu văng ra ngoài, người té xuống đất không nhúc nhích, triệt để mất mạng.
Đối với Chu Trung Mậu mà nói, động thủ ở bên ngoài, y cũng đảm bảo một kích giết địch, không để cho đối phương có bất kỳ cơ hội sống sót nào.
Lâm Phàm đau lòng.
Biểu đệ xuất thủ hơi ác, lúc nào cũng là giết chết, vậy là không có điểm nộ khí.
"Biểu đệ, đừng giết." Lâm Phàm nói.
Khiếp sợ.
Gã đầu lĩnh không nghĩ tới tên hán tử tướng mạo xấu xí, có chút thật thà này thủ đoạn lại bá đạo đến thế.
"Biểu ca ta nói, không giết các ngươi, nhưng giờ các ngươi phải quỳ xuống cho ta."
Chu Trung Mậu gầm nhẹ một tiếng, thanh âm chấn động như sấm.
Thanh âm với nội lực hùng hậu truyền ra ngoài.
Phụt!
Một ít người tu vi hơi thấp cảm thấy ngực như trúng một đòn nặng nề, phun ra một ngụm máu tươi.
Những người xung quanh vẫn không nhúc nhích kia cũng vậy, trong mắt đầy vẻ kinh hãi.
Nội lực thật mạnh mẽ.
Hán tử kia rốt cuộc là tu vi bậc nào, lại chỉ dựa vào âm thanh mà thương tổn được bọn họ?
Vậy, chúng ta nên làm gì bây giờ?
Vốn là bọn họ động thủ với gã đầu lĩnh, giờ có thế lực không rõ xuất hiện, trực tiếp bắt đối phương lại rồi.
Chuyện này... có chút lúng túng.
Lâm Vạn Dịch đào tạo Chu Trung Mậu, truyền công pháp đương nhiên đều là đỉnh cao, dù cầm ra ngoài cũng có vô số người tranh cướp.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Gã đầu lĩnh không trấn định được nữa, có thực lực mạnh như vậy, tuyệt đối không phải hạng vô danh.
Chu Trung Mậu đi tới trước mặt đối phương, nhấc chân nhanh như chớp. Rắc rắc một tiếng, đầu gối đối phương vỡ tan tành, trực tiếp quỵ xuống đất.
"Biểu ca, đều giải quyết xong rồi." Chu Trung Mậu nói.
"Ừ."
Lâm Phàm rất hài lòng với biểu đệ siêu cấp côn đồ như vậy, hắn không muốn động thủ, tổn thương hình tượng công tử nhà giàu của bản thân.
Hắn đi tới trước mặt gã đầu lĩnh.
"Ta vốn cho rằng ngươi là cao thủ, hóa ra cũng chỉ như vậy. Bản công tử hỏi ngươi, ngươi có biết mình sai rồi không?"
Ánh mắt nhìn từ trên cao xuống.
Gã đầu lĩnh vạn phần kinh hãi, y không nghĩ tới nhiều người như vậy lại không địch nổi một người.
"Các ngươi rốt cuộc là ai? Bọn ta là cấm quân của Ngô Đồng Vương."
Lúc này, y chỉ có thể tự giới thiệu, muốn lấy uy danh của Ngô Đồng Vương để trấn áp đối phương.
Ngô Đồng Vương?
Lâm Phàm thật không nghĩ rốt cuộc lại gặp người của Ngô Đồng Vương.
Mà quá trình phát triển có chút không tốt lắm.
Sao lại có cảm giác như là phát triển theo hướng đối nghịch nhỉ?
"Đừng nói những điều này với ta. Không cho bản công tử ăn cơm yên tĩnh một chút, còn lải nhải gì chứ? Mới vừa rồi còn uy hiếp ta, ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, xuất ra cho ta xem một chút."
"Không xuất ra được đi."
"Tí tách..."
Lâm Phàm lắc đầu, hết sức tiếc nuối, cần gì phải vậy chứ?
Với ai cũng không tốt.
Giờ thì biết tình huống rồi chứ, là tự thân chịu tội.
Viên Thiên Sở cùng Lương Dung Kỳ bối rối.
Trời ơi.
Ăn một bữa cơm, ngủ một giấc, cũng có thể làm ra những chuyện này, có cần như vậy không?
Tử tế không được sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất