Chương 103: Đây là biện pháp tốt
Những người này đều là cấm quân bên cạnh Ngô Đồng Vương, tự nhiên sẽ có nhiệm vụ bên người, mà những người khác ở bên trong dịch trạm đều đang chuẩn bị động thủ ở đây. Cũng có lẽ thực lực cách nhau không quá lớn nên mọi người đều đang đợi cơ hội.
Nếu như tình huống ngày hôm nay có gì bất thường thì Lâm Phàm sẽ giống như gậy chọc phân lên, không đúng, không thể nói như vậy được, tuy rằng dùng gậy chọc nhưng đó vẫn là phân
Hắn vẫn nhớ lúc trước khi còn học cấp hai, bởi vì hắn rất bướng nên lão sư ở trước mặt các học sinh trong lớp nói hắn là gậy chọc phân. Đối với chuyện này thì hắn cũng chẳng có cảm giác buồn bã gì, ngược lại còn cảm thấy lão sư rất thương yêu mình nên mới nói vậy, dù sao hắn cũng chỉ là cái gậy chứ không phải là đống phân.
Mao Ẩn tức giận nhìn Lâm Phàm, trong mắt còn lóe lên ánh đỏ, danh tiếng của Ngô Đồng Vương cũng không áp trụ được đối phương, rốt cuộc là đầu óc hắn làm bằng sắt hay là có vấn đề vậy.
"Ơ!"
Lâm Phàm phát hiện ở chỗ ngực của Mao Ẩn lộ ra một góc trông giống như một cuốn sách, hắn bước lên trước muốn lấy đồ ra xem thử.
Mao Ẩn nhìn thấy đối phương muốn lại gần thì căng thẳng cắn chặt răng, đột nhiên hung quang trong mắt lóe lên một quyền đánh thẳng vào Lâm Phàm, uy thế cực mạnh, còn có ý nghĩ muốn đâm thẳng vào bóp nát tim Lâm Phàm.
Chu Trung Mậu bình tĩnh không hoảng, trong lòng hắn đã sớm tính toán khoảng cách an toàn rồi, nếu đối phương dám động thủ thì trong phút chốc hắn cũng có đủ khả năng để lấy mạng của đối phương. Tuy rằng tốc độ của hắn rất nhanh nhưng tốc độ của Lâm Phàm còn nhanh hơn.
Ba!
Lâm Phàm bắt được tay của Mao Ẩn, vận chuyển Hỗn Nguyên Toái Ngọc Thủ, màu sắc trên bàn tay dần dần thay đổi, hơi dùng lực một chút liền có tiếng răng rắc vang lên, bàn tay của đối phương liền biến thành bộ dạng quái dị.
Tiếng kêu thảm thiết, cả đầu Mao Ẩn đầy mồ hôi, hai mắt trừng lớn đang phải chống chọi lại cơn đau đớn khó có thể chịu được.
"Ngươi nói xem có phải ngươi có bệnh hay không?"
Lâm Phàm lắc đầu rồi lấy luôn thứ đồ từ trong ngực đối phương ra.
Mao Ẩn cong người lại, bụm lấy bàn tay, mồ hôi tí tách chảy xuống. Đau, thực sự rất đau.
Viên Thiên Sở nhìn một màn này đến ngây người, nhất là lúc Lâm Phàm đơn giản mà thô bạo vặn gãy tay đối phương thì hắn cảm thấy trong lòng đang ngưng tụ nỗi sợ hãi không nói nên lời. Thậm chí hắn còn phát hiện ra Lâm Phàm chính là kẻ giả heo ăn thịt hổ, ở U Thành chưa từng thấy hắn tàn nhẫn như vậy, thật không ngờ mới vừa ra khỏi U Thành hắn liền biểu hiện ra thủ đoạn ngoan độc. Che giấu thật sự rất kỹ, nếu như vẫn tiếp tục ở U Thành thì e rằng hắn cũng sẽ tiếp tục bị lừa dối. Nhưng hiện tại đã gây ra chuyện lớn rồi, đối phương là người của Ngô Đồng Vương mà hắn lại không cho người ta chút mặt mũi nào, trực tiếp dùng bạo lực trấn áp, sau này nhất định sẽ bị Ngô Đồng Vương ghi hận. Dựa vào thân phận địa vị của Ngô Đồng Vương thì đối phó với những gia tộc ở U Thành như bọn họ cũng chỉ như là bóp chết một con kiến mà thôi.
Những người khác trong trạm dịch cũng rất kinh hoảng, sự tình phát triển đã vượt qua khỏi sự tưởng tượng của bọn họ, có chút không thích hợp. Nhưng cho dù có không thích hợp thế nào đi chăng nữa thì cũng không có ai dám nói ra.
"Bản đồ quân phòng." Lâm Phàm còn tưởng rằng là thứ đồ tốt gì, không ngờ rằng lại chỉ là một tấm bản đồ. Hắn đối với mấy thứ này không có hứng thú nhưng đối phương đã giữ cẩn thận như vậy thì chắc chắn cũng sẽ có chỗ tốt của nó.
"Biểu đệ, đừng để cho bọn chúng chạy thoát."
"Chưởng quầy đâu mang bình trà tới đây."
Những người này thực sự đều có bệnh cả, đã nói rồi ăn cơm thì cứ yên lành mà ăn đi náo loạn làm cái gì, thế nhưng không có ai nghe lời, giờ thì sáng mắt ra chưa, tự gây chuyện rồi còn trách ai được.
Mao Ẩn nhíu chặt mi, quá đau, hắn nhìn bản đồ quân phòng trong tay đối phương, đây là thứ hắn phải mang về đưa cho Ngô Đồng Vương, nếu như làm mất nó thì cái mạng nhỏ của hắn cũng khó mà bảo toàn.
"Vâng, biểu ca."
Chu Trung Mậu đáp.
Không ngờ lúc biểu đệ bước đến trước mặt cấm quân của Ngô Đồng Vương thì lại giơ tay bắt lấy cổ chân đối phương, năm ngón tay niết chặt, tiếng rắc rắc không ngừng vang lên, cổ chân của tất cả bọn họ đều bị niết vỡ. Đối với biểu đệ mà nói thì có lẽ đây là biện pháp tốt nhất phòng khi bọn chúng muốn chạy.
Điểm nộ khí+100
Điểm nộ khí+111.
Trọn vẹn thu hoạch được 3254 điểm.
Không rét mà run, thủ đoạn thực sự rất tàn khốc, loại tình cảnh hiện tại lại hung hăng dạy cho Viên Thiên Sở và Lương Dung Kỳ thêm một lần nữa. Nhất là Lương Dung Kỳ hắn vẫn còn rất may mắn.
Mẹ kiếp, ra tay tàn độc như vậy, bản thân hắn lúc ở U Thành còn cùng đối phương gây hấn khắp nơi, nếu như lúc trước cũng bị Lâm Phàm hạ thủ như vậy thì chỉ sợ rằng hắn bây giờ đã biến thành tàn phế rồi.
Chưởng quầy mở cửa tiệm ở đây sớm đã trải qua không biết bao nhiêu sóng to gió lớn, nhưng sóng ngày hôm nay có chút mãnh liệt, hắn sớm đã trốn vào một góc để tránh rước họa vào thân chỉ để tiểu nhị ở ngoài tiếp đón các vị đại gia.
Tiểu nhị bưng trà mà tay run cầm cập, hiện trường không có người nói chuyện cũng từ từ an tĩnh lại. Những người chuẩn bị đại chiến với cấm quân của Ngô Đồng Vương kia cũng ngậm miệng không nói, không dám có bất kì hành động nào khác. Một đám người lạ mặt không những thủ đoạn ngoan độc mà còn có tu vi cao thâm, chỉ bằng một người cũng có thể trấn áp đối phương, thậm chí bọn họ chỉ là những người không liên quan cũng phải chịu ảnh hưởng.
Lúc này có một tên nam tử đi tới ôm quyền nói: "Công phu của các hạ thật lợi hại, tại hạ là Dương Vũ, không biết các hạ xưng hô thế nào?"
Hắn hỏi dò, thật sự đã nhìn lầm người trước mắt này. Hắn vốn tưởng rằng bọn Lâm Phàm chỉ là người bình thường nhưng không ngờ bọn hắn mới là cao thủ thực sự.
Ánh mắt của Dương Vũ nhìn chằm chằm vào bản đồ ở trên bàn, mục đích chuyến này của bọn họ cũng chính là vì nó nên mới đến đây, không thể để nó rơi vào trong tay Ngô Đồng Vương được, nếu không bố trí quân phòng ở các nơi đều bị Ngô Đồng Vương biết hết.
Chu Trung Mậu nhìn Dương Vũ một cái, nhưng chỉ một cái nhìn này cũng làm cho Dương Vũ trong lòng run rẩy.
Mặc dù tướng mạo bên ngoài không sáng láng nhưng loại cường đại kia lại phảng phất giống như thiên bẩm vậy, rốt cuộc những người này là ai?
"Lâm Phàm."
Đi ra ngoài việc tự giới thiệu bản thân là chuyện cần thiết, về phần phải giấu giếm thân phận thật thì đó hoàn toàn không phải phong cách của hắn.
Lâm Phàm phát hiện ánh mắt của đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bản đồ ở trên bàn thì liền cầm bản đồ lên hỏi: "Ngươi cứ luôn nhìn chằm chằm cái này, có phải rất muốn nó không?"
Dương Vũ nói: "Không giấu gì Lâm huynh đây là bản đồ quân phòng, mà bọn chúng là tay sai của Ngô Đồng Vương, nếu như bản đồ quân phòng này bị Ngô Đồng Vương đoạt mất thì thiên hạ sẽ xảy ra đại chiến tử thương vô số, ta vốn định chuẩn bị động thủ ở đây nhưng không ngờ Lâm huynh lại ra tay trước."
"Lâm huynh, hay là trả bản đồ quân phòng cho người ta đi, chúng ta chỉ là người bình thường không tham dự những chuyện này thì sẽ tốt hơn."
Viên Thiên Sở nói, hắn thật sự sợ hãi, mới ra khỏi nhà không lâu mà đã gặp phải mấy chuyện thế này. Bị cuốn vào trong sự phân tranh của Ngô Đồng Vương thì đối với ai cũng không tốt, xuất môn là để đến Võ Đạo Sơn, cứ đến đó là được rồi cần gì phải dây dưa đến nhiều chuyện như vậy. Viên Thiên Sở suy nghĩ chuyện này cảm thấy chắc chắn sẽ không đơn giản, nếu như bản đồ quân phòng thật sự quan trọng thì Ngô Đồng Vương sao có thể chỉ phái vài tên tôm tép đi lấy, khẳng định phía sau còn có hậu thủ. Còn về phần hậu thủ này thì hắn đoán, chắc cũng không đơn giản, trong đám người ở đây nhất định có tay sai của Ngô Đồng Vương.
Viên Thiên Sở cúi đầu để cho người khác không nhớ được mặt của hắn, lỡ như bị nhớ kỹ rồi vẽ chân dung truy nã treo thưởng thì hậu quả thật không dám tưởng tượng. Còn về phần truy tìm hậu thủ thì không cần nói nhiều, chuyện này không liên quan đến hắn nên cũng không thể dây vào.
Lâm Phàm nói: "Không phải ta nói các ngươi, nếu đã là thứ quan trọng như vậy thì ngươi giữ lại làm gì, cách bảo vệ nó tốt nhất chính là hủy thi diệt tích, ai cũng không thể tìm được."
Lời này vừa nói xong thì hắn cũng trực tiếp đem bản đồ quân phòng đặt trên ngọn đèn dầu đốt.
"Đốt nó rồi thì không ai biết nữa, chuyện quá đơn giản."
Cẩu Tử nói: "Công tử thật là thông minh lanh lợi."
"Biện pháp của Lâm huynh rất tốt."
Viên Thiên Sở kinh ngạc nói. Lúc trước ai cũng nói đầu óc của tên họ Lâm này có vấn đề, nhưng trải qua chuyện lần này hắn mới phát hiện những người nói Lâm Phàm đầu óc có vấn đề mới thực sự là người không bình thường. Biện pháp tốt như vậy cũng có thể nghĩ ra, sao có thể là người đầu óc có vấn đề được?