Chương 110: Biểu đệ à, đệ cần phải ăn đòn
Võ Đạo Sơn, dưới chân núi.
"Ai, không nghĩ là lại quay trở về, thật vạn phần cảm khái."
Trương đại tiên đứng đó, ngẩng đầu lên nhìn với vẻ mặt hồi tưởng, dù nói
thế nào thì trước kia ông cũng là chủ của một phái.
Tuy đã sụp đổ, nhưng nói sao thì đây cũng là tư lịch trong nhân sinh của
ông.
Bất quá nghĩ đến những tên đệ tử kia, ông liền muốn chửi cha mắng mẹ.
Một đám khốn kiếp thực dụng.
Tiền tháng không phát nổi liền lần lượt bỏ chạy, không có chút ý tứ đồng
cam cộng khổ nào.
"Võ Đạo Sơn này là của ai?"
Lâm Phàm hỏi.
Trương đại tiên nói: "Võ Đạo Sơn là của Hoàng gia ở Giang Thành. Mấy năm
trước ta thấy ngọn núi này rất có linh khí, liền thương lượng để lão gia
Hoàng gia nhượng lại, phí thuê hàng năm là bảy trăm lượng, đã cho thuê
mười mấy năm trời, sắp tốn tới cả vạn lượng rồi, hầy.. sắp bị đào rỗng
túi rồi."
Đích xác là như vậy.
Nhưng thứ này đều là vốn liếng Trương đại tiên tích lũy được lúc còn trẻ.
Trước kia lăn lộn giang hồ, coi như là có chút danh tiếng, hầu bao cũng
có kha khá tiền, nếu mở tiểu điếm để sống qua ngày thì cũng trở thành phú
hào một phương.
Vì đặc biệt muốn khai tông lập phái nên phải đem toàn bộ tiền tài đầu
nhập vào.
Không nghĩ tới hiện giờ thua lỗ ngay cả quần lót cũng thiếu chút nữa
không giữ được.
Mọi người lên núi, thềm đá bảo tồn rất tốt, có chỗ bị va chạm vào hơi hư
hỏng phải tìm người sửa chữa, cũng coi là một khoản.
Cỏ dại sinh trưởng tươi tốt, cũng cần tu bổ.
Nhìn tới nhìn lui, phí tổn tu chỉnh lại cũng không ít.
Giờ chỉ hy vọng nhà cửa có thể khá một chút.
Trước đại điện Võ Đạo Sơn.
Trương đại tiên sờ cánh cổng còn đóng, chậm rãi lau bụi, ngữ khí chất
chứa cảm tình nói: "Ta trở lại rồi."
Đối với ông mà nói, nơi này đều là ký ức tốt đẹp.
Có lẽ ông trời không giúp để cho Võ Đạo Sơn vốn có tiềm lực trở thành đại
môn phái lại tan đàn xẻ nghé.
Nói xem có quá đáng không.
Lâm Phàm đẩy cửa ra, hoàn cảnh bên trong có chút đơn sơ, lại có chút cũ
nát. Nóc nhà cũng thiếu gạch thiếu ngói, thủng một lỗ to.
"Sao lại hư hỏng đến vậy?"
Bất kể có phải sập tiệm hay không, ít nhất cũng phải đảm bảo cơ sở phương
tiện hoàn hảo không hao tổn chứ.
Viên Thiên Sở cau mày.
Y không lên tiếng, nhưng khi nhìn hoàn cảnh xung quanh, cũng cảm giác
chuyện không đơn giản như vậy.
Sau đó, ánh mắt của y nhìn về phía chưởng môn tiền nhiệm của Võ Đạo Sơn,
Trương đại tiên.
Người này không đơn giản, không thể nhìn bề ngoài.
Đến lúc này mới đột nhiên phát hiện tình huống không đúng. Nếu đổi vị trí
suy tính, coi như ngươi là chưởng môn, nếu bất thình lình chức chưởng môn
bị người khác đoạt mất, vậy ngươi có thể đồng ý không?
Bất kể thế nào, chắc chắn sẽ không đồng ý.
Y xem ra Trương đại tiên hẳn là tìm người tiếp nhận, không cần tiền của
mình liền đem Võ Đạo Sơn tân trang lại, đợi đến lúc đi vào nề nếp thì lại
một cước đá văng Lâm Phàm.
Tâm tư tỉ mỉ vô cùng.
Thật sự kinh khủng.
Lúc này Trương đại tiên lộ ra biểu tình cười khổ, nhưng vẻ mặt này trong
mắt của Viên Thiên Sở chính là đại biểu cho mưu kế được như ý.
Viên Thiên Sở là kẻ thấy rõ hiện trạng hơn so với bất kỳ ai.
Trương đại tiên nói: "Chưởng môn, muốn khôi phục Võ Đạo Sơn thì phải tu
sửa Võ Đạo Sơn. Hiện giờ tình hình gấp gáp, xin chưởng môn định đoạt."
Thực tế như vậy sao?
Vừa mới đến khảo sát Võ Đạo Sơn, còn chưa nhìn hết toàn bộ, liền muốn bảo
hắn tu sửa Võ Đạo Sơn.
Hắn tính toán, nếu tu sửa toàn bộ Võ Đạo Sơn, e là cần không ít ngân
lượng.
"Ừ, ngươi thân là phó chưởng môn, trách nhiệm nặng nề bậc này liền giao
cho ngươi."
Lâm Phàm nói.
Trương đại tiên nháy mắt, xoa ngón tay, nói: "Chưởng môn, tu bổ Võ Đạo
Sơn cần cái này..."
Lâm Phàm nói: "Ta không có tiền."
Nói chuyện thẳng thắn như vậy, làm chưởng môn thì có thể, nhưng không có
tiền.
Trương đại tiên nói: "Chưởng môn, ta cũng không có."
Như để chứng thực lời nói, ông còn cố ý móc túi ra, đều rỗng không, không
có gì cả.
Làm sao qua ngày đây?
Viên Thiên Sở im lặng không nói, mũi tên bắn chim, y chỉ là dầu mỡ, không
nên chọc vào những chuyện này, nhìn thôi là được rồi.
Đột nhiên.
Vị biểu đệ một mực bị quên lãng lên tiếng.
"Biểu ca, đệ có tiền."
Thanh âm vừa phát ra, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Chu Trung Mậu móc ngân lượng từ trong lồng ngực ra, ít thì có mấy ngàn
lượng, còn cụ thể có bao nhiêu thì chưa đếm.
Lâm Phàm nhìn thẳng, nói: "Biểu đệ, đệ lấy đâu ra?"
Chu Trung Mậu điềm nhiên nói: "Lúc xuất môn, bá phụ đưa cho đệ."
"Vậy sao đệ không nói cho ta biết?"
Lâm Phàm kinh ngạc đến ngây người, trời ơi, phải đánh biểu đệ một trận,
còn dám giữ bí mật với mình.
Có nhiều tiền như vậy, nên sớm nói cho hắn.
Bây giờ lấy ra liền phải đưa cho Võ Đạo Sơn sao?
Chu Trung Mậu nói: "Biểu ca, bá phụ bảo đệ không cần nói cho huynh, chờ
đến lúc thật sự gặp chuyện mới có thể lấy ra. Đệ thấy Võ Đạo Sơn có chút
tàn phá, rất giống với tình huống gặp chuyện như bá phụ nói, nên lấy ra
để tu bổ Võ Đạo Sơn."
"Ai."
Lâm Phàm thở dài, biểu đệ à biểu đệ, thật uổng ta chân thành đối xử với
đệ, vậy mà đệ lại làm ra chuyện như thế. Tấm lòng này của biểu ca cũng bị
tổn thương rồi.
Trương đại sư nét mặt tươi cười như hoa, ánh mắt cũng sáng lên, nói: "Có
chỗ tiền này là đủ để tu bổ Võ Đạo Sơn rồi, ngay cả chi phí thuê núi cũng
có rồi."
"Điểm nộ khí +66."
Lúc này liền có nộ khí tới.
Lương Dung Kỳ phẫn nộ không chịu được.
Quá hèn hạ đi.
Có tiền như vậy lại còn cướp trắng tiền của hắn.
Quá đáng, thật là quá đáng.
Viên Thiên Sở tâm tính đã tốt rồi, thấy Chu Trung Mậu cầm ra nhiều tiền
như vậy, trong lòng cũng không có chút nào lay động.
Cũng không có ý tức giận.
Thậm chí còn có chút mừng khi người gặp họa.
Y đảm bảo lần này tuyệt đối đoán không sai, sẽ có lúc hắn phải khóc lóc.
Nhưng y cảnh giác với Trương đại tiên, lão già này tâm tư kín đáo, thủ
đoạn e là không kém hơn bao nhiêu so với Lâm Phàm.
Gừng càng già càng cay.
Bội phục, bội phục.
Trương đại tiên nhìn Võ Đạo Sơn, tâm tình sung sướng. Ông thấy được tương
lai hưng thịnh của Võ Đạo Sơn.
Có tiền rót vào, Võ Đạo Sơn lập tức thay đổi như có hào quang.
Chói mắt, chói mắt, tương lai đang ở phía trước.
"Chưởng môn, giờ Võ Đạo Sơn của chúng ta có vốn liếng rồi, ta cho là nên
triệu tập những đệ tử trước kia quay về, giúp môn phái lớn mạnh." Trương
đại tiên nói.
Lâm Phàm bó tay nói: "Ngươi nghĩ thế nào vậy, còn triệu tập quay về? Quay
về ăn cơm để sập tiệm sao?"
Hắn không hiểu, một Võ Đạo Sơn đang êm đẹp, sao lại sập tiệm?
"Cơm chưa tính nhưng phải phát tiền tháng, đệ tử bình thưởng mỗi tháng
một lượng bạc, đệ tử chân truyền mỗi tháng sáu lượng."
Trương đại tiên nói.
Lâm Phàm trợn mắt há mồm nhìn Trương đại tiên, ngươi đang nói đùa với ta
phải không, môn phái thu đệ tử, còn phải phát tiền cho đệ tử?
Quy củ thế này là khinh thường hắn trước kia chưa xem qua tiểu thuyết
sao?
Không chỉ Lâm Phàm sững sờ.
Cả Chu Trung Mậu cũng có chút mơ hồ rồi.
Hóa ra nguyên nhân thực sự khiến Võ Đạo Sơn phá sản nằm ở chỗ này.
Thật ra cũng không thể trách Trương đại tiên, phương pháp chiêu thu đệ tử
của ông khá sơ sài, ăn một bữa cơm ở tửu lâu cũng có thể nhận tiểu nhị
làm đệ tử.
Không chỉ cho ăn uống chùa, còn phải phát tiền tháng.
Nếu không có tiền để phát, tiểu nhị nhà người ta khẳng định sẽ quay lại
tửu lâu làm việc. Dĩ nhiên, sau khi học chút võ công, tiểu nhị cũng không
còn là tiểu nhị trước đây, mà là tiểu nhị biết võ công, cũng coi như có
một kỹ năng trong người.