Chương 111: Đó không phải là tâm cảnh cao, mà là ngốc
Đám người Lâm Phàm dưới sự hướng dẫn của Trương tiên sơn đã dần dần hiểu
rõ tình cảnh hiện tại của Võ Đạo Sơn .
Cảm giác hối hận lan tỏa trong lòng.
Hành vi của Biểu đệ không tốt, có tiền thì nói sớm đi sao lại cất giấu
làm gì.
Tu sửa trang trí Võ đạo Sơn lần nữa thì đầu óc đúng là có vấn đề.
Hắn chỉ muốn ở bên ngoài chờ đợi một khoảng thời gian sau đó đến thời cơ
thì quay trở về U thành hưởng phú, còn những việc khác hắn không quan
tâm. Nhưng bây giờ xem ra không có khả năng rồi.
Trương đại tiên đã lấy đi một tờ ngân phiếu trị giá một trăm lượng bạc từ
chỗ biểu đệ, hắn đã vào thành tìm người khai công rồi.
Dự đoán bước đầu tu sửa lại Võ Đạo Sơn chí ít cũng tốn khoảng một ngàn
lượng bạc. Đây đã là con số dự đoán rất khủng khiếp rồi nhưng không còn
cách nào khác, phòng ốc quá cũ nát, những nơi cần tu sửa cũng nhiều.
Nửa đêm hôm ấy!
Võ Đạo Sơn không cách nào ở được, đồ vật gì cũng không có, giường ở trong
phòng chỉ còn lại mấy tấm ván gỗ, cũng không biết Trương đại tiên rốt
cuộc đã làm cái gì cho dù có đóng cửa cũng không đến nỗi không có chỗ ở
chứ.
Nơi dừng chân đêm nay đối bọn họ cũng coi như tốt rồi, Lâm Phàm vốn nghĩ
mấy người bọn họ sẽ ngủ tạm trên xe ngựa
Nhưng không còn cách nào, gây ra sự phẫn nộ của bọn họ, thu hoạch được ba
trăm điểm nộ khí vậy chỉ có thể dẫn bọn họ vào nhà trọ nghỉ ngơi qua đêm.
Đến một chút khổ cũng chịu không nổi còn nói gì đến phục hưng Võ đạo sơn
Đáng tiếc, thất vọng quá!
Lương Dung Kỳ tức giận muốn mắng chửi Lâm Phàm, ngươi thật quá đáng! Ngủ
tạm? Nếu mà ngươi ngủ tạm cũng coi như thôi đi, nhưng rõ ràng muốn chúng
ta ngủ tạm nơi này còn ngươi và biểu đệ còn có tên Cẩu tử đi đến nhà trọ
ngủ, ngươi thật coi bọn ta là kẻ ngốc chắc?
Hắn từ trước tới giờ chưa gặp kẻ nào mặt dày như vậy
Lâm Phàm nhìn lên vầng trăng tròn trên bầu trời đêm, thở dài một tiếng
nói: "Ta muốn về nhà."
Rời khỏi U Thành hắn mới hiểu rõ trong lòng nhớ nhà, mặc dù mới ra khỏi
nhà không bao lâu nhưng trong lòng nhớ nhung vô cùng.
Hôm sau!
Hiệu suất làm việc của Trương đại tiên rất cao, có tiền mọi chuyện đều dễ
làm, trong Giang Thành tìm được không ít người tay chân nhanh nhẹn, đều
tranh cướp để tới.
Tin tức Võ Đạo Sơn sắp mở trở lại đã lan truyền nhanh chóng, không ít
người ma quyền sát chưởng muốn đến tỷ thí võ nghệ
Đối với những người dân thường ở Giang Thành mà nói có thể vào Võ Đạo Sơn
thì rất tốt, không những bao ăn bao ở, hàng tháng còn được phát tiền, còn
được học võ nghệ việc tốt như vậy sao không đi thử chứ ?
Thật chỉ có ở Võ Đạo Sơn mới có chuyện như vậy xảy ra
Võ Đạo Sơn.
Trương đại tiên đứng chắp tay, phía sau có rất nhiều người dân thường,
nói: "Chưởng môn, người đã đến cả rồi, công việc tu sửa Võ Đạo Sơn chính
thức bắt đầu."
Hiện tại ý chí chiến đấu của hắn sục sôi, mặc dù tuổi đã trung niên nhưng
hắn có một trái tim không cam lòng và không chịu khuất phục, từng nhịp
từng nhịp đập bộc phát ra sức sống mãnh liệt
Theo Lâm Phàm quan sát chuyện này không phải là tu sửa mà là dùng tiền
đập phá
Viên Thiên Sở và Lương Dung Kỳ ngược lại giống như người không có việc
làm, cảm giác tất cả mọi chuyện có liên quan đến chúng ta đều không liên
quan đến bọn họ, đúng thực như vậy!
Viên Thiên Sở cho rằng mục đích của bản thân ra đây chính là tìm hiểu rõ
con người Lâm Phàm.
Còn Lương Dung Kỳ cảm thấy bản thân đi ra ngoài là đi ăn chơi rồi chờ
chết, gia tộc đã không cần hắn, cha cũng không cần hắn cho nên hắn là kẻ
vô năng
Lúc này, có người dân hỏi: "Vị này là tân chưởng môn? Võ Đạo Sơn một lần
khai trương lại còn chiêu sinh thu nhận đệ tử mới?
"Đúng vậy, đúng vậy! Chúng ta biết làm việc lại vô cùng cần cù."
Trong lòng Lâm Phàm đang chửi thầm, Trương đại tiên cái tên này không làm
cho ta phá sản mới lạ, đến những người dân thường cũng xem ngươi như tên
nợ tiền, vậy sao có thể đạt được thành tựu gì chứ.
Có thể chống đỡ lâu như vậy, cũng coi như ngươi lợi hại.
Trương đại tiên phấn khởi nói: "Các vị, Võ Đạo Sơn bước vào giai đoạn tu
sửa đợi khi khai trương ắt sẽ thu nhận đệ tử bên ngoài."
Lâm Phàm nói: "Ngươi là chưởng môn, hay ta là chưởng môn?"
Hắn chỉ muốn một bạt tai tát chết Trương đại tiên.
Ngươi đừng nói linh tinh.
Trương đại tiên nói "Xin mời chưởng môn nói, chưởng môn nói."
Hắn cười có chút gượng gạo, cũng có chút chưa kịp thay đổi.
Lâm Phàm ho nhẹ nói: "Các vị muốn vào Võ Đạo Sơn cũng không phải không
được, chi bằng các ngươi giúp đỡ ta tu sửa. Sau khi vào Võ Đạo Sơn ta dạy
các ngươi võ đạo, trở thành cao thủ một phương cũng không thành vấn đề,
các ngươi thấy thế nào?"
Quả nhiên! Vừa nói dứt lời, những người dân thường há mồm trợn mắt nhìn
Lâm Phàm.
Trời ơi !!!!!
Những lời này đều có thể thốt ra được
Chưởng môn của Võ Đạo Sơn quá vô liêm sỉ.
Những người dân thường đều muốn lợi dụng, không có tiền đồ, sơn môn này
không có tiền đồ, không có chút đại khí nào.
"Chưởng môn, chúng ta nói giỡn, nói đùa, đừng coi là thật."
"Đúng vậy, đúng vậy, bình thường chúng ta rất bận làm gì có thời gian học
võ công."
Vừa nghe xong chuyện vào Võ Đạo Sơn không có tiền, còn phải miễn phí tu
sửa trừ khi đầu óc có vấn đề, nếu không chẳng ai đồng ý.
Lâm Phàm lắc đầu, thật quá hiện thực, ta cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà
cả đám người đã sợ rồi.
Hắn chưa từng nghe qua chuyện chiêu sinh thu nhận đệ tử, đã vậy hàng
tháng còn phải phát tiền công nữa.
Ngươi đây là dạy người hay là mời người đến làm công ?
Giang Thành!
Hậu viện Hoàng gia!
Một tên tùy tùng vội vàng chạy vào báo cáo: "Công tử, Võ Đạo Sơn một lần
nữa mở lại rồi, Trương Thiên Sơn kia đã quay trở về."
Một nam tử đang đứng ở đấy chuyên cần luyện viết thư pháp, chữ viết kia
giống như rồng bay phượng múa, đường bút đi giống rồng bay, nhìn vào vô
cùng thê thảm có thể gọi là hiện trường tai nạn xe cảnh giới thư pháp.
"Aaaa!"
Nam tử gầm thét một tiếng, nâng cánh tay thu bút lại.
"Đẹp."
Đám hạ nhân xung quanh vỗ tay khen ngợi “đẹp”, bưng chén trà tiến tới và
nói: "Trình độ thư pháp của Công tử đã đại thành, đã đạt tới trình độ
đỉnh cao rồi."
Hoàng Bác Nhân rất đắc ý, những lời tán dương của hạ nhân rất thoải mái,
nhấp một ngụm trà, sau đó nhìn về phía tên hạ nhân đang vội vàng chạy
tới, nói: "Ngươi vừa nói cái gì?"
Hạ nhân hồi báo tình hình: "Công tử, Võ Đạo Sơn đã mở lại, bây giờ đang
tìm không ít người tới tu sửa Võ Đạo Sơn."
Cái tên Trương Thiên Sơn đáng chết thuê Võ Đạo Sơn một thời gian dài còn
chưa trả ta tiền, sau đó trốn mất đến người cũng không biết chạy đi đâu.
"Hừ?"
Hoàng Bác Nhân nói: "Cái gì ? Hắn còn dám trở về mở lại? Đi thôi! đi xem
thử, hôm nay nếu không trả tiền thuê cho ta, đập nát Võ Đạo Sơn."
Hắn là Hoàng gia công tử, cũng là kẻ lớn nhất.
Phụ thân thân thể không tốt, từ trước tới giờ đang tĩnh dưỡng cho nên mọi
chuyện ở Hoàng gia do hắn làm chủ.
Lúc gần đi, hắn còn quay đầu nói: "Hừ, đúng rồi, treo chữ viết vừa rồi
lên tường cho ta."
Hôm nay tâm trạng tốt, hạ bút như có thần, một mạch mà thành, viết một
bức chữ tốt đương nhiên phải treo lên rồi để sau này từ từ thưởng thức.
"Vâng, công tử."
Đối với Hoàng Bác Nhân mà nói, Tên Trương Thiên Sơn kia không phải thứ đồ
gì. Năm đó đã thỏa thuận xong Võ Đạo Sơn cho hắn thuê, hàng năm phải giao
nộp tiền thuê.
Lúc mới đầu còn giữ chữ tín, cũng giao nộp được mấy năm tiền thuê nhưng
sau đó trốn chạy mất, không trả tiền.
Giữa người với người sao lại không giữ chứ tín chứ?
Võ Đạo Sơn.
Lâm Phàm nhìn đám người đang bận rộn trong lòng không chút lay động, hắn
đối với Võ Đạo Sơn không chút cảm giác quy thuộc.
Sau khi tu sửa cho ai dùng?
Hắn sau này cũng không muốn ở đây, vô duyên vô cớ làm lợi cho người khác.
Nỗi tức giận trong lòng hắn, biểu đệ rốt cuộc làm sao vậy?
Trước kia không phải như vậy, làm sao đầu óc đột nhiên linh hoạt vậy?
Trương đại tiên nói: "Chưởng môn, người có nhìn thấy cảnh sắc phồn hoa
sau này của Võ Đạo Sơn không?"
Lâm Phàm nói: "Không nhìn thấy, ta chỉ nhìn thấy túi tiền của ta dần dần
bị thu lại."
Trương đại tiên nói "Ai, tiền tài chính là vật ngoài thân, hà tất phải để
trong lòng. Năm đó cha ngươi cũng cho ta hơn hai vạn lượng, ta nhớ rất rõ
cha ngươi nói một câu, tiền tài chính là khởi nguồn của vạn ác, để ở trên
người cũng vô dụng, lại tăng thêm phiền não, cho dù đến bây giờ, ta cũng
chưa đạt đến cảnh giới này."
Lâm Phàm nhìn Trương đại tiên với ánh mắt quái dị, ngươi nói với ta là
thật chứ?
Cha ta không phải là tâm cảnh cao, mà chính là đồ đần.