Chương 126: Hai chân bước ra, liếc một cái, ngất xỉu
Khụ khụ!
Lâm Phàm xua tay, tro bụi quá nhiều, sặc mất rồi.
Lúc này, hắn nghe được có tiếng thở dốc giống như tiếng của biểu đệ.
"Biểu đệ, đệ không sao chứ?"
Lâm Phàm dò hỏi, một màn vừa rồi quá chấn động, biểu đệ đại bạo phát,
chuyện này từ trước tới giờ chưa hề nhìn thấy.
Phù!
Phù!
Tro bụi bay mù mịt nên không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra.
Luồng khí của Chu Trung Mậu dần dần bình ổn, nội lực từ từ hạ xuống,
không giống như nồi nước đang bừng bừng bốc khói, vừa rồi là triệt để sôi
trào.
Lúc tro bụi tiêu tán .
Chu Trung Mậu gãi đầu, cười chất phác nói: "Biểu ca, đệ không sao, huynh
có sao không?"
Lâm Phàm có chút mơ hồ, nói: "Ta cũng không có việc gì, vậy người có
chuyện chính là……"
Chưa nói dứt lời, ánh mắt nhìn về phía Trần Đạo Vân.
Cũng không biết Trần lão gia của chúng ta rốt cuộc làm sao rồi? Hẳn là…có
thể…chắc vẫn còn sống nhỉ.
Lúc này.
Trần Đạo Vân đứng ở đó, duy trì tư thế vừa rồi, hai tay ấn xuống, con mắt
trừng lớn, nhưng không hề cử động, cũng không biết còn thở hay không?
Đột nhiên.
Ầm! Có lẽ là gió lớn.
Trần lão gia quá gầy yếu, thân thể ngã về phía trước, “bốp” một tiếng,
khuôn mặt cắm xuống, đầu đập vào mặt đất. Lâm Phàm thét lên vài tiếng sau
đó nhìn xem lão còn phản ứng hay không?
Vừa rồi biểu đệ rốt cuộc đã xuất thủ thế nào? Hắn không nhìn thấy rõ
ràng.
Cũng không biết đã gây tổn thương lớn như thế này cho Trần lão gia. Quan
sát thấy Trần lão gia đang nằm giữa trung tâm mặt đất, xung quanh rạn
nứt, hướng lõm xuống, vết lõm không sâu lắm nhưng cũng cỡ một chưởng.
Lâm Phàm ngồi xổm xuống đất. nắm lấy phần tóc của Trần lão gia kéo lên
kéo xuống mấy lần nhưng không có phản ứng, sau đó hắn lại vỗ mặt nhưng
vẫn không có phản ứng.
Lâm Phàm chỉ vào thi thể nói:"Chết rồi!"
Chu Trung Mậu đáp: "Ừm, chết rồi!"
Hu hu!
Đại đương gia quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống, rơi nước mắt, rốt cục đã
báo thù được rồi
"Đa tạ hai vị." Hắn ta cảm tạ.
Hắn ta biết rõ, nếu không phải có Lâm Phàm và Chu Trung Mậu giúp, với
năng lực của hắn ta căn bản không thể giết chết được Trần Đạo Vân.
Sau đó hắn ta nhấc thanh trường đao lên và bước đi chậm chạp đến bên
người của Trần Đạo Vân, vung cao thanh trường đao lên, “rắc” một tiếng
trực tiếp chặt đứt thủ cấp của Trần Đạo Vân.
"Ha ha ha. . ."
Hắn ta cầm cái đầu của Trần Đạo Vân lên không chút kiêng kị cười lớn,
dường như tất cả sự phẫn nộ tích tụ trong người lâu nay đã bộc phát ra.
Hắn ta không nói thêm câu nào với Lâm Phàm cứ như vậy đi về phía trước.
Lâm Phàm gọi với theo và nói: "Này, ngươi đi đâu? Không lấy đao của ngươi
à?"
Chặt xong thủ cấp rồi thì cũng phải cầm theo đao chứ, đây chính là cần
câu cơm của ngươi, ngươi không cần nữa à?
Đại đương gia vẫn không trả lời, cứ thế cười to mà bước đi
"Quá tùy ý, cứ như vậy mà đi à." Lâm Phàm lắc đầu và nhìn vào vũng máu
trên hiện trường
Thi thể ở hiện trường không phải bị chém thành hai nửa, chỉ là bị chém
đứt đầu. Trần lão gia xem như đã chết có thể diện, sau đó Lâm Phàm ngồi
xuống hắn lén lút lục lọi.
Chu Trung Mậu nói: "Biểu ca, chúng ta đi thôi, nơi này quá kinh khủng."
Ôi trời ơi!
Lời này được nói ra từ miệng của biểu đệ thì thật sự là quá kinh dị, hiện
trường khủng bố như vậy rốt cuộc là ai đã tạo ra? Trong lòng không có
chút manh mối nào sao?
Hắn thừa nhận, vừa rồi đánh giá quá cao thực lực của đối phương, một đao
chém người ta thành hai khúc, nhưng chuyện này không phải là cố ý cho nên
không tính.
"Chờ một chút, xem trên người lão có cái gì."
Lâm Phàm luồn vào trong quần áo của Trần Đạo Vân lục lọi, cuối cùng hình
như đã tìm thấy một vật.
Một miếng ngọc bội.
Cái này có chút ấn tượng, đây là miếng ngọc bội trên người của nam tử mà
Trần Đạo Vân gặp mặt khoảng thời gian trước, không ngờ bây giờ nó lại ở
trên người của Trần lão gia. Xem ra có chút hữu dụng, có lẽ đây là một
loại chứng cứ nào đó cũng không biết chừng.
"Ừm."
Lại lục được một vật khác đó chính là một tấm giấy da trâu, nhìn có chút
cũ kỹ nhưng khi sờ lên lại thấy lành lạnh.
Khi mở ra xem, bên trong có ghi chép rất nhiều chữ còn có tranh vẽ, tranh
vẽ này đều là hình dạng của người với nhiều tư thế khác nhau.
Thần Cương Đồng Tử Công!
Hóa ra Trần lão gia có thói quen mang theo bí kíp võ thuật bên mình, có
lẽ đây chính là Trần lão gia tự mình tu luyện.
Xem sơ qua, tổng cộng có thập nhị trọng, bí kíp này yêu cầu phải là thân
đồng tử mới tu luyện được, chỉ khi tu luyện tới bát trọng mới có khả năng
phá giới. Nghĩ đi nghĩ lại thấy chuyện này không phải không có đạo lý.
Tuổi tác của Trần lão gia không nhỏ nhưng nhi tử chỉ mới lớn như vây, xem
ra khi đó cũng rất liều mạng
Tay đang sờ xoạng, cảm giác sờ vào thi thể không tồi chút nào, còn có cảm
giác thần bí, vĩnh viễn không biết được sẽ lục ra được đồ gì nữa
Quả nhiên! Vẫn còn thu hoạch, lại tìm thấy không ít ngân lượng, số ngân
lượng này khoảng tầm một vạn lượng. Sau đó thì không còn cái gì nữa, sờ
và kiểm tra rất kỹ rồi
"Biểu đệ, chúng ta đi." Lâm Phàm dẫn biểu đệ rút lui.
Thi thể cứ để như vậy đi, nếu như chôn thi thể làm sao mọi người biết
được Trần lão gia đã chết, hắn còn muốn nhìn xem nếu Trần gia biết được
lão gia đã chết thì sẽ có phản ứng gì.
Rất nhanh sau đó, nơi này trống vắng không một bóng người, chỉ có bốn thi
thể đang nằm đó
Đương nhiên còn có một con ngựa vô tội bị buộc ở chỗ đó, mắt nó mở to
nhìn chằm chằm, ngây thơ vô hại, chịu nhọc chịu oán
Dường như nó muốn nói đã xảy ra chuyện gì, tại sao không có ai cầm roi da
thúc vào mông ta? Hình như có chút không quen, con người luôn muốn chạy
thật nhanh dưới ánh chiều tà
Lâm Phàm và Chu Trung Mậu sau đó quay trở lại Võ Đạo Sơn. Giải quyết
chuyện lớn như vậy, không thích hợp lang thang bên ngoài, vẫn là trốn
trên núi tương đối an toàn.
"Biểu ca, công pháp này chỉ tạm được, không coi là tốt lắm"
Chu Trung Mậu sau khi xem hết cuốn bí kíp Thần Cương Đồng Tử Công thì
không có hứng thú lắm. Cái này so với võ công mà y tu luyện vẫn còn kém
xa
Đối với Chu Trung Mậu mà nói, chênh lệch cảnh giới không phải rất lớn.
Chủ yếu là y đã đột phá đến võ đạo cửu trọng, vẫn còn thuộc về sơ kỳ
cảnh, nếu qua một thời gian ngắn nữa để y dần dần khống chế được, đủ để
vượt qua hai tiểu cảnh giới, chém giết người sẽ không quá mệt mỏi.
Lâm Phàm nghe biểu đệ nói như vậy thì hắn cũng không còn nhiều hứng thú
lắm với công pháp này.
Hóa ra cũng chỉ như vậy!
Lúc này, Chu Trung Mậu nghĩ đến một việc, nói: "Biểu ca, tu vi của huynh
đã mạnh như vậy nhưng đệ phát hiện ra ý thức chiến đấu của huynh không
được thuần thục, chi bằng có cơ hội đệ và huynh luyện một chút nhé."
Lúc biểu ca thi triển Hỗn Nguyên Toái Ngọc Thủ đánh trúng về phía đối
phương thì không nên tiếp tục dây dưa, vốn dĩ không không phải chịu một
chưởng kia nhưng vì ý thức chiến đấu không tốt cho nên mới trúng chiêu.
"Được, không có việc gì luyện tập một chút."
Suy nghĩ của Lâm Phàm dần dần thay đổi. Nơi này không phải U Thành, không
có cánh chim bảo hộ của cha cho nên gặp phải một số chuyện vẫn phải dựa
vào thực lực mới đáng tin cậy.
Trước đây còn không chịu tu luyện, cũng không biết thi thể của Trần lão
gia khi nào mới có người phát hiện ra?
Mả mẹ nó!
Ui da, có một chuyện không nghĩ ra, đầu của Trần lão gia đã bị đại đương
gia mang đi, nếu thi thể bị người khác phát hiện ra nhưng làm thế nào mới
có thể xác định đó là Trần lão gia. Lúc ấy không nghĩ ra, nếu sớm nghĩ ra
thì nên để lại một tờ giấy
Thôi bỏ qua đi! Bây giờ có nói gì cũng muộn, chỉ hi vọng có người phát
hiện ra thi thể, có thể nhìn vào trang phục, và hình dáng người, có thể
nhìn ra đây là Trần lão gia
Trời chiều buông xuống, hoàng hôn bao phủ.
Lang Trại Câu, bên vách núi! Đại đương gia sớm đã lập mộ bia cho tất cả
huynh đệ. Lớn có nhỏ có, tổng cộng một trăm bốn mươi tám cái. Còn bên
vách núi thì dựng bốn cái mộ bia. Nhị đệ, tam đệ, tứ đệ, ngũ đệ!
Trước mộ bia đặt thủ cấp của Trần Đạo Vân
"Các huynh đệ, ta đã trở về."
"Các ngươi đã hi sinh mình để ta được sống, ta cũng không để cho các đệ
thất vọng, các đệ chết không có uổng phí"
"Thù đã báo xong, đại ca ta mang theo thủ cấp của Trần Đạo Vân trở về để
tế bái các đệ” Âm thanh của Đại đương gia rất khàn
Nhìn từng mộ bia, thần sắc đau buồn mất mát, hắn ta đang tưởng niệm các
huynh đệ.
"Tứ đệ, đệ hỏi ta kiếp sau làm thổ phỉ ta có muốn đưa đệ theo không? Đại
ca ta khẳng định phải là các đệ, không muốn các đệ còn muốn ai?"
"Nhưng kiếp sau quá lâu, mười tám năm về sau thì đại ca đã già, không thể
dẫn theo các đệ, bây giờ qua đây nói chuyện cùng các đệ, dẫn các đệ xuống
dưới tiếp tục làm thổ phỉ "
Đại đương gia cầm rượu lên, một mình uống hết. Sau đó ném vò rượu sang
một bên rồi từ từ lấy một chiếc bình nhỏ từ trong ngực ra
Trên chiếc bình nhỏ có viết hai chữ “ Độc dược”
Hai chữ đơn giản, nhưng lại có lực uy hiếp cực mạnh. Đây mới là tất cả
chính phẩm bên trong độc dược. Hắn ta đứng dậy, vặn nắp bình ra và nói:
"Lão tử đời này đã không còn thứ gì để lo lắng, như vậy đã đủ, các huynh
đệ, các ngươi đợi đại ca đến."
Câu nói cuối cùng 'Đến rồi!' là gầm lên.
Sau đó hắn ta ngửa đầu trực tiếp uống bình độc dược
"Ha ha ha ha. . ."
Đại đương gia ngửa đầu cười lớn, khóe miệng lập tức chảy máu tươi, nhưng
vẫn đang cười, trong mắt dần dần hiện lên các sắc thái. Hắn ta nhìn thấy
tất cả các huynh đệ đang đưa tay ra đỡ hắn ta
Bên tai hắn ta có âm thanh “ong ong”
"Đại ca, đệ đợi huynh đó, mau tới đây, vò rượu ngon này vừa cướp được."
"Đại ca, cô nương này thật xinh đẹp để cho đại ca lấy về làm nương tử."
Xung quanh miệng của Đại đương gia đều là máu, bờ môi vẫn còn động đậy,
dường như đang muốn nói "Đại ca của các ngươi đã kiêng sắc rồi"
Sau đó lập tức thấy trời đất quay cuồng trống rỗng rồi dần dần chìm vào
trong bóng tối.
"A Di Đà Phật, bần tăng thật đúng từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy qua
người kiên cường chống đỡ như thế này."
...
Ngày hai mươi tám tháng bảy!
Sáng sớm.
Giang Thành dường như đã nổ tung, có người vào lúc rạng sáng dẫn theo một
chiếc xe ngựa trở về, gã chưa vào thành đã kinh hãi thét lớn
"Trần lão gia đã chết."
"Trần lão gia đã bị giết chết ở ngoại ô thành."
Lúc thị vệ canh giữ cửa thành nghe nói như thế thì bị dọa đến hồn phi
phách tán, mẹ nó ai uống nước tiểu hay sao, dám can đảm nguyền rủa Trần
lão gia như thế? Bản thân không muốn sống thì thôi còn muốn liên lụy đến
người khác nữa. Thế nhưng khi nhìn thấy bốn thi thể không hoàn chỉnh thì
bọn chúng cũng mơ hồ rồi.
Dưới ánh sáng của những ngọn đuốc, quần áo bốn thi thể này quả thực rất
quen, tiếp đó nhìn vào khuôn mặt, khuôn mặt của ba người đó chính là thị
vệ thân cận của Trần lão gia, những thị vệ này từ trước đến giờ luôn theo
sát lão chưa từng rời bước
Ba người thị vệ này đã chết, thủ cấp của thi thể còn lại không có, vậy
không phải ….
Mẹ kiếp!
Đám thị vệ đang canh giác hoang mang sợ hãi bỏ chạy, không ai dám mang
theo thi thể đi đến Trần gia.
Không muốn sống nữa à?
Cho dù người không phải ngươi giết nhưng nếu ngươi thông báo cho Trần gia
biết tin tức này, bọn họ còn không tức giận rút đao chém lung tung sao.
Buổi sáng ! Tất cả những người dân trong Giang Thành khi biết rõ tin tức
này đều vạn phần kinh sợ
Rốt cuộc là ai làm? Chuyện này rõ ràng là chọc thủng trời rồi!
Có tiếng trẻ con khóc “Oa oa”
Trần lão gia đã chết, hòa ái dễ gần, Trần lão gia người vì dân mà diệt
họa đã chết rồi.
Cuối cùng, vẫn là đám người dân bị Trần lão gia tẩy não thành công kéo xe
ngựa đến Trần phủ.
Khi Trần Thánh Nghiêu biết được tin tức này kém chút nữa hôn mê ngất xỉu,
sau đó gã rút đao ra chém chết đám người tạo tin đồn nhảm ngoài kia
Chuyện này đã được Lý Thông kịp thời ngăn lại.
Hắn ta kêu khóc: “Công tử không thể chém, chém chết chúng coi như xong
đời”
Bây giờ là ban ngày ban mặt nếu trắng trợn giết người, sau này thanh danh
của Trần gia ở Giang Thành coi như thối tha triệt để.
Trần Thánh Nghiêu tức điên người
Mả mẹ nó! Thật muốn chém chết những tên điêu dân đồn thổi kia.
Cha ta tại sao lại chết?
Khi đi ra ngoài phủ nhìn thấy thi thể không thủ cấp kia, thân thể của gã
khẽ run rẩy, hai mắt chớp một cái, cứ như vậy mà ngất đi
Còn chưa kịp nói câu nào