Chương 125: Ta là người sống quy tắc
Xe ngựa Trần phủ rời khỏi Giang Thành đang chạy qua con đường không có
người thì đột nhiên ở phía trước có một thân ảnh xuất hiện khiến tốc độ
của xe ngựa dần dần chậm lại.
"Lão gia, phía trước có người chặn đường."
Trần lão gia thờ ơ vén rèm xe lên nhìn thân ảnh ở phía xa kia, lúc vừa
nhìn rõ ràng thì biểu tình trên mặt lão khẽ biến.
"Tần Trung ngươi vẫn còn sống?."
Lão không ngờ rằng Tần Trung vẫn chưa chết, buổi tối hôm đó lão đã tận
mắt nhìn thấy hắn ta nhảy từ trên vách núi xuống, không chết đúng là mạng
lớn.
Tay đại đương gia nắm chặt trường đao, ánh mắt thẳng tắp khóa chặt lấy
Trần lão gia khàn giọng nói: "Trần Đạo Vân, ta từ địa ngục trở về tìm
ngươi chính là muốn lấy cái mạng chó của ngươi."
"Lão gia, ta đi giải quyết hắn." Ba tên nam tử ở bên cạnh nói.
Trần Đạo Vân ngăn lại, cười nói: "Tần Trung, sao ngươi có thể sống sót
vậy? Hôm nay ngươi lại xuất hiện trước mặt ta một lần nữa khiến ta rất
vui, điều này chứng minh ta không giết nhầm người. Nếu như lúc trước
ngươi vẫn luôn trung thành với ta thì mọi chuyện sẽ không xảy ra, nhưng
hiện tại tất cả đã xảy ra rồi thì chính là ngươi tự gieo gió gặt bão."
Đại đương gia phẫn nộ quát: "Lão tặc, trời không thu ta mà phái ta xuống
đây để lấy mạng ngươi. Trần gia các ngươi coi Lang Trại Câu của chúng ta
là cái gì, coi chúng ta là chó sao? Rốt cuộc ngươi cũng đã ra ngoài, để
đợi được đến ngày hôm nay ta đã phải đợi rất lâu rồi, cho dù là phải liều
mạng thì ta cũng phải giết chết ngươi, dùng máu của ngươi để tế các huynh
đệ ta."
Đại đương gia lúc này hận không thể trực tiếp xông lên chém chết Trần Đạo
Vân, nhưng hắn ta phải nhịn.
"Ha ha ha, ngươi nói đúng, lão phu chỉ coi các ngươi như chó, hiện tại
mới biết thì cũng không muộn. Nếu ngươi vẫn còn sống thì nên tìm một chỗ
nào đó mà tham sống sợ chết đi, đáng tiếc ngươi....không biết trân
trọng." Trần Đạo Vân tiếc nuối nói.
Đệch! Lâm Phàm và biểu đệ đào cái hố, trốn hai bên chân trái phải của đại
đương gia. Lúc nghe thấy Trần lão gia nói như vậy thì hắn có chút không
nhịn được, lời này cũng quá là trắng trợn đi. Tự nhiên lại nói người ta
là chó, nếu mà là ta thì con mẹ nó ta đã vùng lên tạo phản rồi.
"Giết."
Trần Đạo Vân phất tay một cái không mang theo một đám mây nhưng mang theo
một mạng người.
Ba tên nam tử này đều là cao thủ bên cạnh Trần Đạo Vân, tục xưng là đả
thủ. Sau khi nhận được mệnh lệnh thì cước bộ của ba người đạp mạnh, tốc
độ cực kì nhanh. Lúc này trên thân của ba người tản ra luồng nội lực rất
thâm hậu, không khí xung quanh cũng có chút vặn vẹo giống như bị hỏa diễm
thiêu đốt.
Trần Đạo Vân thản nhiên nhìn, ba người bọn họ liên thủ thì Tần Trung chỉ
có một con đường chết.
"Kẻ phản bội lão gia phải chết, ba huynh đệ chúng ta tiễn ngươi lên
đường."
Trong phút chốc lòng bàn tay của ba người ngưng tụ một luồng ánh sáng,
đây chính là dấu hiệu của nội lực bộc phát mạnh nhất.
Đại đương gia gặp nguy không loạn vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng
nhưng tràn trề sát ý vô tận. Rống lên một tiếng: "Giết!"
Cũng chính lúc này hai bên chân đại đương gia chợt có hai người nhảy ra
dọa ba người kia một phen.
Chu Trung Mậu rít lên một tiếng, hai tay mở ra, cơ bắp toàn thân căng lên
trực tiếp xông về phía trước để tóm lấy một trong ba người.
Lâm Phàm cầm trường đao trong tay thi triển Lôi Đao Tứ Thức, ánh sáng
trên lưỡi đao lấp lánh tựa như có sấm sét đang uốn lượn trên đó. Những
cái này đều là nội lực đang ngưng tự, nội lực vô cùng vô tận đang bạo
phát.
"Giết!"
Lâm Phàm, Chu Trung Mậu và đại đương gia đồng thời xuất thủ, mỗi người
dốc hết toàn lực ra để kềm một người.
Ba tên nam tử kia bị một màn này dọa cho, lúc bọn chúng xông thẳng tới
phía đại đương gia thì tốc độ rất nhanh cũng rất mạnh, nhưng đột nhiên
bên đó lại xuất hiện thêm hai người nữa dọa cho bọn chúng cả người phát
run giống như gặp ma vậy.
Lâm Phàm sớm thăng cấp Lôi Đao Tứ Thức đến cảnh giới phản phác quy chân
rồi, chỉ một đao bổ ra thì quỷ thần cũng khó ngăn cản được. Lưỡi đao xé
rách không khí, chỉ một đao bình thường không có gì lạ này lại khiến nam
tử trước mặt Lâm Phàm phải chịu xung động, cảm thấy cả người đều lạnh
buốt, giống như đang bị cái chết bao trùm.
Một đao xuất ra rồi chém xuống, đôi mắt của đối phương còn tràn ngập thần
sắc sợ hãi. Tốc độ dần dầm chậm lại sau đó đi về phía trước hai bước rồi
không có bất kì động tĩnh gì nữa, giống như là nhìn đến ngốc rồi vậy. Đột
nhiên trên trán của nam tử xuất hiện một vết nứt, vết nứt càng ngày càng
kéo dài rồi lan tràn tới cả cổ, sau đó cứ tiếp tục lan mãi tới eo rồi tới
mông. Máu tươi điên cuồng tóe ra cả người bị phân thành hai nửa đổ rầm
xuống đất.
Lâm Phàm cũng sợ ngây người, trên mặt vẫn còn mang theo nét kinh hãi, ta
mạnh đến như vậy sao? Vốn tưởng rằng sẽ phải đấu với đối phương một trận
nhưng hắn nào ngờ được hắn chỉ vừa mới bổ ra một đao tàm tạm thôi mà có
uy lực mạnh đến như vậy. Không thể nào, nhất định là đối phương quá yếu
mà thôi chứ ta tuyệt đối không thể mạnh như vậy được. Thân là một công tử
phú gia tay không dính máu, tâm địa lương thiện, còn chưa chuẩn bị lấy
mạng đối phương vậy mà mới vung ra một đao đã chém người ta thành hai
nửa. Máu thịt của đối phương có chút cháy khét, đây là thuộc tính do Lôi
Đao Tứ Thức tạo thành sao?
Biểu đệ hét một tiếng cực lớn, uy lực cực mạnh tóm lấy tay đối phương,
dùng hết toàn lực xé nó ra, đối phương liền hét thảm nhưng đây mới chỉ là
bắt đầu mà thôi.
Nhìn thấy biểu đệ chặt tay đối phương, bàn tay còn lại thì thành công tóm
gọn đầu của đối phương bẻ ngoặt.
A!
Nam tử kêu gào thảm thiết, trong mắt còn chảy ra một dòng máu, cả con
ngươi đều bị máu đỏ lấp đầy. Đây rốt cuộc là thứ ma quỷ gì vậy, cứu mạng,
cứu mạng!
Xoẹt!
Biểu đệ quá nóng nảy, thủ đoạn cực kỳ ngoan độc, tình cảnh quá mức đẫm
máu khó có thể diễn tả thành lời. Người bình thường nhìn thấy tình cảnh
này đều bị dọa cho sợ tè ra quần.
Lâm Phàm không đành lòng nhìn thẳng, biểu đệ thân ái của ta ngươi không
thể từ từ đánh mà nhất định phải dùng đến thủ đoạn ác độc đó sao? Thân là
biểu ca như ta cũng có chút không thể nhìn nổi nữa rồi.
Mà thôi, biểu đệ quá thật thà nên có lẽ đây chính là sở thích duy nhất
của y.
Đại đương gia bên này ngược lại không lấy được mạng đối phương, có chút
thất bại nhưng vẫn chiếm thế mạnh hơn. Đáng tiếc là so với bọn Lâm Phàm
thì còn cách biệt quá lớn.
"Ngươi chậm quá, để ta giúp ngươi."
Chu Trung Mậu gầm nhẹ, tung ra một quyền đấm thẳng vào chỗ tim của đối
phương.
Bịch!
Phần sau lưng của đối phương vỡ toác ra, trái tim bên trong trực tiếp bị
đánh bay ra ngoài. Ngoan độc, thực sự là quá ngoan độc, cũng có thể là
ông trời rất công bằng, thủ đoạn ngươi hung tàn như vậy nhưng ông trời
lại cho ngươi một khuôn mặt hiền lành chất phác khiến ngươi hành tẩu
giang hồ càng thêm mê hoặc.
Đại đương gia tê tâm liệt phế gào to: "Trần Đạo Vân, tiếp theo chính là
ngươi."
Trần Đạo Vân ngơ ngẩn nhìn chuyện xảy ra trước mắt, xảy ra chuyện gì vậy?
Ba tên thị vệ cao thủ của lão vậy mà bị đánh chết hết rồi? Đó đều là
những tâm phúc mà lão không dễ dàng gì bồi dưỡng ra được, thực lực cường
đại, yếu nhất cũng là võ đạo bát trọng đỉnh cao. Trong lòng lão đang
không ngừng nhỏ máu, khốn nạn, các ngươi có biết là ta bồi dưỡng ra được
ba người tâm phúc như vậy rốt cuộc phải trả giá bao nhiêu không hả? Thiên
tài địa bảo chồng chất, ngâm thuốc tắm hàng ngày, thu vơ không biết bao
nhiêu là bí tịch thần công nhưng hiện tại tất cả đều mất sạch rồi. Nỗ lực
ba mươi năm cứ như thế tan thành mây khói trong chớp mắt.
Lúc này Trần Đạo Vân phát hiện ra Lâm Phàm, không dám tin nói: "Lâm
chưởng môn, ngươi đây là có ý gì?"
Lão không ngờ rằng tên nhãi con Võ Đạo Sơn này lại liên hợp với Tần Trung
Điểm nộ khí+666.
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói: "Thực ra thì cũng không có ý gì, nhận tiền của
người ta thì phải thay họ trừ họa, gần đây ta cũng nhàn nhã không có việc
gì, người ta muốn giết ngươi liền mang 10 vạn lượng tới thuê ta, ta cũng
nhất thời bị tiền mê hoặc không khống chế được mà đồng ý thôi."
Mẹ kiếp! Trần Đạo Vân thực sự không ngờ được sẽ xảy ra chuyện thế này.
"Lâm chưởng môn, ngươi giết hắn cho ta, ta trả gấp đôi." Trần Đạo Vân
nói.
"Chuyện này không thể được, ngươi có hiểu đạo nghĩa không? Hay là thế
này, bây giờ ngươi cứ đưa cho ta 20 vạn lượng đi, đợi ta giết chết ngươi
sau đó ta lại giúp ngươi giết chết hắn ta, được không?" Lâm Phàm nói.
Biện pháp này quá tốt, có thể biểu thị trọn vẹn sự hám tiền của hắn, đồng
thời cũng không vi phạm đạo nghĩa và quy tắc của bản thân mình.
Sắc mặt Trần Đạo Vân cực kí khó coi: "Ngươi con mẹ nó thối lắm."
Điểm nộ khí+777.
"Nếu đã như vậy thì ta cũng không còn cách nào khác, ta nói với ngươi đều
là những lời thật lòng mà ngươi lại coi ta như cái rắm, thực sự khó giải
quyết mà."
"Lên."
Lâm Phàm phất tay bảo biểu đệ và đại đương gia xông lên trước.
Điểm nộ khí+888, vừa có thể kiếm được 10 vạn lượng lại vừa có thể kiếm
được điểm nộ khí, không tồi.
"Trần Đạo Vân, chịu chết đi."
Đại đương gia điên rồi, xông lên còn nhanh và mạnh hơn Chu Trung Mậu,
trường đao trong tay vung lên bổ thẳng về phía đối phương, mỗi đao chém
ra đều mang theo toàn bộ sức mạnh của hắn ta, đó thực sự là phẫn nộ cực
điểm rồi.
Ngay lúc này áo bào của Trần Đạo Vân phồng lên, âm trầm nói: "Chỉ bằng
mấy người các ngươi còn chưa xứng để ta bận tâm đâu."
Đại đương gia nắm chặt chuôi đao, ánh mắt lãnh liệt, sương khí màu trắng
trên người bắn ra bốn phía, sương khí này thế mà lại hình thành một con
tuấn mã "Hoành Đao Lập Mã." Võ thuật của hắn ta đều là loại võ học chinh
chiến sa trường, sát khí rất nặng, lực phá hoại cũng mãnh liệt vạn phần.
Trần Đạo Vân hừ lạnh một tiếng, hai tay chúi xuống, nội lực toàn thân
hình thành vòng bảo hộ trực tiếp đối kháng.
Leng keng!
Một đao bổ lên phía trên vòng bảo hộ giống như bổ vào một khối sắt vậy,
đại đương gia gầm lớn, gân xanh trên cánh tay giống như rễ cây đang nổi
lên. Hắn ta chỉ có một mục đích duy nhất đó chính là giết chết Trần Đạo
Vân.
Chu Trung Mậu cũng gầm lên một tiếng, trong phút chốc bạo phát ra, y thi
triển Viên Ma Quyền, hư ảnh của Viên Ma hiện lên, trực tiếp cương ngạnh.
Lợi hại, thực sự là quá lợi hại. Lâm Phàm đang đi xung quanh, chủ yếu là
tìm cơ hội để đột ngột xông vào. Nếu để một mình đại đương gia đấu với
Trần Đạo Vân thì kết cục chỉ có một con đường chết, nhưng hiện tại lại
không như vậy, biểu đệ đã gia nhập tạo áp lực lớn cho Trần Đạo Vân, đại
đương gia có cơ hội làm càn trước mặt Trần Đạo Vân. Chỉ là nhìn tình hình
hiện tại thì thực sự có chút nguy hiểm, bọn họ không ai chiếm được bất kì
lợi thế nào, thậm chí còn bị thương.
Trần Đạo Vân kinh hãi, lão căn bản không coi Tần Trung ra gì thế nhưng kẻ
có tướng mạo chất phác kia thực sự quá lợi hại rồi, võ học mà hắn ta thi
triển đích thị là cao thâm vô cùng, đây căn bản không phải là môn phái
bình thường có thể dạy được. Mà cũng chính lúc này lão cảm thấy có nguy
hiểm đang tập kích đến phía sau lưng.
"Hỗn Nguyên Toái Ngọc Thủ."
Hai ngón tay Lâm Phàm tập kích tới, mũi nhọn sắc bén, môn công pháp này
chuyên phá cương khí nội lực.
Bịch!
Một ngón tay điểm vào chính giữa lưng Trần Đạo Vân, phá hủy kình khí nội
lực của lão.
Phụt!
Trần Đạo Vân không nhịn được mà muốn thổ huyết, phút chốc đại nộ, tên
tiểu tử này lại dám đánh lén ta. Sau đó lão tung một chưởng đánh về phía
Lâm Phàm, chưởng lực thâm hậu không thể khinh thường được.
Tẩy điểm! Lôi Đao Tứ Thức biến mất, Bất Động Minh Vương Thể đạt tới cảnh
giới phản phác quy chân. Vận chuyển Bất Động Minh Vương Thể, thân thể đột
nhiên phát sinh biến hóa cực đại, lực phòng ngự cũng đạt tới trình độ cao
nhất.
Bịch!
Một chưởng này của Trần Đạo Vân giống như là muốn đấm vào thiết sắt đánh
bật Lâm Phàm ra ngoài.
Lâm Phàm không thấy đau lắm cũng không có cảm giác gì quá khó chịu, tất
cả đều rất nhẹ nhàng. Yết hầu có chút ngọt, khóe miệng tràn ra một tia
máu tươi, đây là lần đầu tiên mà hắn bị thương nhưng thương thế lại không
nghiêm trọng. Tất cả nội kình đều bị phân tán, chỉ có thể tạo thành một
chút ảnh hưởng còn sót lại mà thôi. Đây là thăng cấp thân thể, còn có Bất
Động Minh Vương Thể cũng tu luyện tới hiệu quả của cảnh giới cao nhất.
Chu Trung Mậu thấy khóe miệng biểu ca có vết máu thì ngay lập tức liền
điên cuồng lên, nói: "Dám làm biểu ca ta bị thương, ta giết ngươi."
Chu Trung Mậu gầm lên, trên thân đột nhiên có nội lực màu đen tản ra mà
đôi mắt thì lại đỏ ngầu, y nhe răng ra, tóc tai dựng thẳng lên giống như
một mãnh thú thời viễn cổ muốn sống dây. Kinh mạch cả người y đã được Lâm
Vạn Dịch đả thông lại càng có thể dễ dàng dẫn dắt nội lực khắp người, vận
chuyển Trấn Ma Tâm Kinh, đi khắp các kinh mạch.
Lúc này y đang trên bờ vực phẫn nộ cực điểm, kinh mạch cả người Chu Trung
Mậu được mở ra, nội lực thâm hậu tràn đầy trong mỗi một tuyến kinh mạch
trực tiếp tiến vào trạng thái bùng nổ. Y tung ra một quyền hướng tới Trần
Đạo Vân, nội lực cường đại không thể ngăn cản được.
Sắc mặt Trần Đạo Vân kinh sợ, nội lực lão bạo phát hình thành cương khí
muốn chống lại.
Bịch! Ngay lập tức bụi bặm mù mịt bao lấy tất cả những người có ở đây.