Chương 36: Ta muốn chứng minh bản thân mình!
Thuần Hương Các.
Tiểu nhị đi chậm bưng các đĩa lên: "Lâm công tử, mời dùng."
Bát Trân Cao, cháo Ngũ Cốc, trà Hạnh Nhân, đơn giản tùy ý. Bữa ăn sáng này người bình dân không phải muốn ăn là ăn được.
Bát Trân Cao dùng tám loại nguyên liệu tinh chế mà thành, ở giữa còn có nhân sâm làm nhân có hiệu quả dưỡng sinh cực kì tốt.
"Các ngươi muốn ăn gì thì cứ tùy ý mà gọi."
Lâm Phàm nói.
Châu Trung Mậu lắc đầu, nói: "Biểu ca, ta không đói chút nào hết."
"Công tử, ta cũng vậy."
Hai người đều có chút không biết phải làm sao, đành phải xem xem bây giờ đã là lúc nào rồi, sau một canh giờ nữa là có thể ăn cơm trưa được rồi đó.
Lâm Phàm không nói gì liền bắt đầu ăn. Thật sự mà nói thì đồ ăn ở Thuần Hương Các đúng là rất ngon, không hổ là tửu lâu lớn nhất ở U Thành. Nghĩ tới gia hỏa được gọi là cái gì Phong Ba Lưu kia, liền trực tiếp lấy bí tịch trong ngực ra xem xem.
"Biểu ca cẩn thận chút, đây là bí tịch giả không thể tu luyện, nếu không sẽ xảy ra vấn đề đó, đến lúc đó sẽ không biết phải giải quyết như thế nào."
Châu Trung Mậu nhắc nhở nói, bí tịch giả sẽ có nguy hại rất lớn.
Đã từng có người đạt được bí tịch nhưng đó là bí tịch giả, sau đó tu luyện theo và cuối cùng là chết, đến cơ hội để cứu chữa cũng không có. Đối với hắn mà nói thì trên thế giới này nơi nào cũng đều có người ngu ngốc. Đem bí tịch bán được vài lượng, đặc biệt còn nói đây là bí tịch tuyệt thế, thật sự là rất buồn cười.
"Yên tâm, ngươi nghĩ biểu ca của ngươi là tên ngốc chắc."
Lâm Phàm lật trang đầu tiên, vừa ăn vừa xem. Trên sách viết cái gì vậy, thật sự là cũng rất không an toàn, bất quá xem xem thì cũng không sao cả.
Châu Trung Mậu cảnh giác nhìn biểu ca, chỉ cần biểu ca có dấu hiệu muốn tu luyện thì hắn tuyệt đối sẽ xuất thủ ngăn lại chuyện này ngay. Thứ lai lịch bất minh này rất có khả năng là công pháp giả, giả thì làm sao có thể tu luyện được, cho dù có đem mạng nhỏ ra tu thì cuối cùng cũng mất thôi.
Rất nhanh sau đó Lâm Phàm đã xem xong bí tịch, ngoài chuyện bên trong viết có chút điêu ngoa quá đáng thì cũng chẳng có chỗ nào hấp dẫn cả.
Tiểu phụ trợ có biến hóa.
Ngự Trùng Thuật (chưa nhập môn).
Đây là công pháp thật sao?
"Biểu đệ, ngươi nhìn xem công pháp này hình như là thật đó."
Lâm Phàm ném công pháp qua. Tiểu phụ trợ cũng nhập vào rồi thì chứng minh rằng công pháp này đích thực có tác dụng. Xem ra tên gia hỏa kia cũng coi như là có chút lương tâm không có lừa gạt hãm hại người khác, mười lượng bạc này cũng có chút đáng giá. Không hiểu sao bị người khác nịnh hót lại còn mua được một bộ công pháp, mười lượng không thiệt, còn lời chán.
Bên ngoài, Phong Ba Lưu vừa bước từ sòng bạc ra, chạy qua nhiều nơi như vậy chính là đang tìm Lâm Phàm
Khốn khiếp, hắn thế mà lại đưa nhầm rồi, xem ra ván cược này là tâm trí bất minh, nếu không sao có thể xảy ra chuyện như vậy được. Nhưng đây là mệnh căn tử chí mạng, mạng có thể mất nhưng thứ đồ này không thể mất được.
Lúc này, dư quang ánh nhìn của hắn lướt qua thấy một thân ảnh ở phía trên lầu của Thuần Hương Các, nói: "Tìm thấy rồi, cuối cùng cũng tìm thấy rồi."
Phong Ba Lưu vui mừng, trong lòng phút chốc thở hắt ra, hắn vốn nghĩ rằng sẽ không tìm thấy được thì sẽ mạo hiểm đi Lâm gia một chuyến, nhưng giờ xem ra không cần thiết nữa rồi. Hắn gia tăng tốc độ bước nhanh tới chỗ Lâm Phàm, lúc tới phía dưới lầu Thuần Hương Các thì nghe thấy một tiếng lạch tạch, trong thùng nước thải ở bên kia lay động một chút giống như là có cái gì vừa rơi xuống. Phong Ba Lưu nhìn thấy liền phát hiện có một cuốn bí tịch đang nổi lềnh bềnh trong thùng nước bẩn. Rất quen mắt, hình như hắn đã thấy ở đâu đó rồi.
"Cái gì?"
Phong Ba Lưu co rút hai mắt, đây chính là Ngự Trùng Thuật, là mệnh căn tử của hắn a. Hắn cũng không ngại bẩn mà trực tiếp cầm cuốn bí tịch lên, sách ươn ướt còn có vài loại mùi khó chịu. Không chờ đợi được thêm hắn liền lật sách ra xem, nội dung bên trong chính là thứ hắn cần.
"Lấy lại được rồi, cuối cùng cũng lấy lại được rồi."
Thở hắt ra một hơi, thật sự là dọa chết hắn rồi mà. Nếu không tìm thấy bộ công pháp này thì hắn tuyệt đối sẽ không rời khỏi U Thành, nhất định phải ở đây tìm được rồi mới có thể đi. Nhưng lúc này đã tìm được mệnh căn tử về tay nên hắn chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
Đột nhiên hắn dừng bước đứng dưới lầu Thuần Hương Các, biểu tình có chút không dám tin, tự nói với chính mình, nói: "Đây là ý gì? hắn đây rốt cuộc là ý gì? không đem tuyệt thế bí tịch cất giữ trong người lại còn vứt bỏ giày xéo như vậy, không được, ta nhất định phải đi nói chuyện đạo lí một phen mới được."
Phong Ba Lưu bước vào Thuần Hương Các, hắn chính là một tên phải nói cho ra lẽ, không sợ người khác phản bác.
Trên lầu các, Châu Trung Mậu đối với quyển bí tịch này căn bản không để tâm nên lúc biểu ca đưa cho hắn hắn liền đem quyển bí tịch ném luôn. Đồ giả chính là đồ giả, giữ trong người chỉ tổ đem lại phiền phức. Lâm Phàm đối với chuyện này cũng cảm thấy không sao cả, ném thì ném, biểu đệ vui là được. Hơn nữa cái tên Ngự Trùng Thuật không đủ bá khí, nội dung bên trong tuy chém gió có chút bá đạo nhưng cũng thật sự chẳng có gì thú vị mấy.
Lộc cộc! Chỗ cầu thang lên lầu đang có tiếng bước chân truyền tới, có vẻ rất gấp.
"Ngươi là ai, ngươi không thể lên trên."
Trường quầy ngăn lại, Phong Ba Lưu ăn mặc quá khó coi, giống như là lưu dân vậy, trưởng quầy sao có thể dám cho hắn đi lên được. Bất quá lão làm sao có thể ngăn lại được.
"Ta nói chứ, trưởng quầy ngươi đây là chuyện gì vậy, ta đến để tìm người, ngươi thấy bộ dạng này của ta giống ăn xin lắm sao?"
Bị người khác coi là ăn mày làm Phong Ba Lưu tức khí, chuyện này nếu mà là ở mấy chục năm trước lúc hắn tính khí bạo phát thì đã sớm cho một cái bạt tai rồi bay qua rồi.
"Chuyện gì vậy?"
Tiếng Lâm Phàm vọng ra, ồn ào thật, nhưng thanh âm này nghe tương đối quen tai. Rất nhanh sau đó hắn nhìn thấy trưởng quầy đang lôi kéo một người mà người kia thì giống như chó ghẻ nhất định đòi đi đến tử mệnh, muốn ngăn cũng không ngăn được.
"Huynh đệ, là ta, ngươi mau bảo trưởng quầy này đừng kéo ta nữa, ta chính là đến tìm ngươi đó."
Phong Ba Lưu nói lớn, hắn đây chính là không muốn bắt nạt người không có thực lực. Nếu không hắn chỉ phất tay một cái thì trưởng quầy này ít nhất cũng đập trúng vào tường điên cuồng phun ba lít máu.
"Chưởng quầy ngươi đừng kéo hắn nữa, bổn công tử quen hắn."
Lâm Phàm nói.
Chưởng quầy buông tay, biểu tình trong phút chốc thay đổi luôn, một mặt hòa hòa khí khí nói: "Thì ra là bằng hữu của Lâm công tử, sao ngươi không nói sớm, nháo ra chuyện đùa thế này, mời vào bên trong."
"Ta sớm đã nói rồi nhưng ngươi không tin a."
Phong Ba Lưu lắc lắc đầu nói.
Lâm Phàm phất tay, nói "Chưởng quầy ngươi lui xuống trước đi, chỗ này tạm thời không có chuyện của ngươi."
"Vâng ạ, Lâm công từ các vị từ từ nói chuyện, ta ở dưới lầu đợi, có gì cần người cứ gọi."
Chưởng quầy thức thời rời đi.
Lúc này Lâm Phàm lại thấy Phong Lưu Ba có chút thú vị liền nói: "Thua hết rồi nên lại đến tìm ta chào hàng bán bí tịch sao?"
Châu Trung Mậu ở bên cạnh tức giận nhìn Phong Ba Lưu, kẻ này sao có thể vô sỉ như vậy chứ, thật sự coi biểu ca là tên ngốc chắc?
Phong Ba Lưu cũng không tức giận, nói: "Huynh đệ, lời này của ngươi sao có thể chứ, cái gì mà chào hàng không chào hàng, Phong Ba Lưu ta tuy là một tên cờ bạc nhưng chuyện về bí tịch thì thật sự đối với huynh đệ giống như là vừa gặp đã quen."
"Đáng tiếc ta còn tưởng ngươi lại đến chào hàng, có chuyện gì thì nói mau, dù sao nếu ngươi cần tiền thì không có đâu."
Lâm Phàm nói.
Phong Ba Lưu có chút tức giận nói: " Huynh đệ, ta lần này đến không vì cái gì khác mà chỉ vì muốn hỏi ngươi một chút, sao ngươi lại ném tuyệt thế bí tịch này của ta đi, còn ném vào trong thùng nước bẩn nữa, ngươi đây là đang vũ nhục bí tịch hơn nữa là đang nhục nhã ta đây."
"Hừ, giả thần giả quỷ, bán bí tịch giả này là ngươi muốn hại ai đây?”
Châu Trung Mậu hừ lạnh nói, nếu như không phải biểu ca đang ở đây thì hắn đã sớm động thủ rồi.
"Giả?"
Phong Ba Lưu nói lớn: "Ta thật sự không biết nên nói ngươi không có kiến thức hay có mắt như mù nữa. Ngươi thế mà lại nói quyển bí tịch này của ta là giả, ngươi có biết nếu nó mà để ở ngoài thì không biết có bao nhiêu người sẽ vì cướp nó mà vỡ đầu chảy máu không."
Châu Trung Mậu xì mũi coi thường chẳng thèm ngó tới.
"Biểu đệ, quyển bí tịch này đích thực là hàng thật đó."
Lâm Phàm nói.
"Ngươi nghe xem, nghe xem biểu ca ngươi nói gì, đúng thật là."
Phong Ba Lưu chỉ vào Châu Trung Mậu có chút đắc ý nói.
Bất quá lời nói tiếp theo của Lâm Phàm liền làm Phong Ba Lưu tức tới muốn biểu hiện bản thân.
"Bất quá chẳng có gì thú vị cả."
Lâm Phàm nói.
Phong Ba Lưu vô cùng không cam lòng, quyển bí tịch này đối với hắn mà nói chính là mệnh căn tử thế nhưng lại bị người khác nói là chẳng có ý nghĩa gì, trong lòng hắn vô cùng đau khổ.
"Huynh đệ, những lời này của ngươi rất làm tổn thương người khác, ngươi có thể sỉ nhục ta nhưng không thể sỉ nhục quyển bí tịch này."
"Quyển mật tịch này là bản độc nhất, bản độc nhất đã bị thất truyền."
"Nói thật thì lúc trước ta cũng là muốn lấy ra một quyển khác để lừa gạt ngươi, nhưng ta lại lấy nhầm quyển thật ra, nếu không ta cũng không đuổi theo tới tận đây."
"Nhưng hiện tại các ngươi không coi trọng quyển bí tịch này của ta như vậy, miệt thị ta như vậy thì ta không thể nhịn được, đi, đi ra ngoài thành, ta nhất định phải cho các ngươi biết Ngự Trùng Thuật rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại, để các ngươi biết được các ngươi đã bỏ lỡ cơ duyên lớn như thế nào."
Phong Ba Lưu không thể nhịn được nữa, gặp phải người không biết nhìn hàng thì hắn chỉ có thể dùng thủ đoạn thực tế để chứng minh bản thân thôi.