Chương 52: Vậy phải xem thử có ngộ tính hay không!
Lương Dung Kỳ vẫn quá ư là ngu xuẩn. Cho dù Lâm Phàm không cùng lão cha mình quá thân cận nhưng hắn vẫn biết hai nhà Viên Lương từ sâu trong nội tâm cũng vẫn sợ lão cha nhà mình, chỉ là bên ngoài không thừa nhận mà thôi, chưa từng trải sự đời thì người trẻ tuổi vẫn là người trẻ tuổi a.
Lương Dung Kỳ chính là loại như vậy, một chút kiến thức cơ bản cũng không có mà lại dám ở Lâm gia hô to gọi nhỏ, đúng là hỗn xược.
"Lương lão tam, ta thật lòng khuyên ngươi đó."
Lâm Phàm bất đắc dĩ nói.
Lương Dung Kỳ bị Lâm Phàm làm cho tức phát run, nếu như là ở bên ngoài không có ai biết địa vị của bọn họ thì hắn phát thề bảo đảm sẽ đánh cho Lâm Phàm đến cha mẹ cũng không nhận ra.
Viên lão gia nói: "Lâm huynh, chuyện này lão đệ không hoài nghi Lâm gia nhưng chuyện đã xảy ra rồi, mục tiêu cũng quá rõ ràng, chính là cố ý nhằm vào chúng ta."
Lâm Vạn Dịch cười nói: "Viên huynh, người sáng suốt không nói những lời mờ ám, huynh có ý kiến gì thì cứ nói ra đi, Lâm Vạn Dịch ta là người nói đạo lý, nếu có thể thì ta sẽ tận lực phối hợp."
"Được, đa tạ Lâm huynh đã thông cảm."
Viên lão gia nắm quyền nói, tuy lão luôn ngấm ngầm đấu với Lâm Vạn Dịch nhưng lão tin chắc Lâm Vạn Dịch tuyệt đối sẽ không làm ra những loại chuyện âm hiểm như vậy.
"Cha, hay là chúng ta đi đến kho lương của nhà Viên lão gia xem thử, biết đâu lại có thể tra ra được chút manh mối gì đó thì sao."
Lâm Phàm nói.
Lương Dung Kỳ thầm nói: "Manh mối? Kho lương của Lương gia ta bị trộm, đến Tổ tiên sinh cũng còn không tra ra được gì, ngươi tưởng ngươi có thể chắc."
Lâm Phàm lườm Lương Dung Kỳ nói: "Ngươi sợ cái gì, bổn công tử ta cũng chưa nói sẽ chắc chắn tra ra được, chỉ là đi xem thử thì đã làm sao. Còn nữa, ta đang hoài nghi xem có phải là ngươi làm hay không, kho lương của Viên gia bị trộm, bọn ta còn chưa biết gì thì ngươi đã là người biết đầu tiên rồi, quá kì lạ."
Viên Thiên Sở nhìn Lương Dung Kỳ, ngẩn người. Đúng vậy, người khác còn chưa biết thì Lương Dung Kỳ đã là người đầu tiên chạy đến hiện trường, còn nói người làm chuyện này là Lâm gia, chuyện này cũng thật là kỳ quái.
"Điểm nộ khí +111"
"Ngươi đừng ngậm máu phun người."
Lương Dung Kỳ mặt đỏ tía tai sau đó hướng Viên lão gia nói: "Viên lão gia, kho lương nhà ta bị trộm, ta vẫn hoài nghi kẻ trộm còn ở trong thành, vậy nên sắp xếp nhân mã ở khắp nơi trong thành điều tra quan sát. Sau khi phát hiện kho lương của Viên gia cũng bị trộm thì vừa hay người của ta cũng đang ở hiện trường, vì vậy ta mới là người đầu tiên biết chuyện."
Hắn không ngờ Lâm Phàm lại âm hiểm như vậy, đây chính là tru tâm giết người a, đê tiện quá thể.
"Ôi, lý do giải thích này cũng quá là miễn cưỡng rồi, càng giải thích thì càng chứng tỏ bản thân đang chột dạ."
Lâm Phàm nói.
Lương Dung Kỳ gào lên: "Lâm Phàm, ngươi đừng có vu oan hãm hại người khác."
"Nộ khí +233."
Thì ra hắn cũng vẫn rất có tiềm lực, trực tiếp bị Lâm Phàm kích thích bạo phát tức giận tới 233 điểm.
Lâm Vạn Dịch cũng không ngăn cản màn kịch nháo nhào này, chỉ lẳng lặng đứng một bên xem. Không biết như thế nào lão đột nhiên phát hiện nghịch tử nhà mình hình như tốt hơn tên tiểu tử nhà Lương gia kia nhiều. Biết nói chuyện như vậy, khiến Lương Dung Kỳ tức tới muốn nhảy dựng lên. Lúc trước sao lão lại không phát hiện ra chứ.
Lâm Phàm đạm nhiên nói: "Có hãm hại hay không thì cứ đi xem thử là biết, nhìn cái bộ dạng luôn muốn đổ hết mọi chuyện lên đầu Lâm gia này của ngươi, rất khó khiến người ta không nghĩ nhiều, Viên lão gia người nói xem có phải hay không?"
Viên lão gia cũng không muốn xé rách mặt với Lâm Vạn Dịch, nói: "Lâm huynh, huynh hiểu nhiều biết rộng, hay là huynh cùng chúng ta đi xem thử thế nào."
Lâm Vạn Dịch cũng không từ chối, lão ngược lại là muốn xem thử tên nghịch tử này còn có trợ thủ nào đằng sau mà lại chơi vui vẻ như vậy. Ba lần bốn lượt muốn đến kho lương của Lương gia xem xét, gấp đến thế, nói không có chuyện gì thì ai tin được.
Kho lương Lương gia.
Một đám người đang ở đây, có không ít bình dân biết được chuyện kho lương Lương gia bị trộm nên đều đến xung quanh xem chuyện. Dạo này không biết sao mà hết nhà này đến nhà khác đều bị trộm kho lương. Chuyện này cũng làm ra được thì rốt cuộc là ai mà gan to như vậy, này cũng quá là dọa người đi.
"Lão gia."
Hộ vệ Viên gia mở cửa mời lão gia đi vào.
Lâm Phàm nhìn tình hình xung quanh liền thở dài: "Tên trộm này cũng ghê gớm thật, chó gà không lưu, đến một hạt gạo cũng không còn, ghê gớm thật sự quá ghê gớm."
Lâm Vạn Dịch nhìn nghịch tử nhà mình, còn tự khen bản lĩnh ghê gớm nữa chứ.
Chuyện này nếu mà không giải quyết cẩn thận thì Lâm gia phải bị gắn cái mác trộm lương, lúc đó thì không biết có bao nhiêu mất mặt.
"Lâm huynh, huynh xem tình hình ở đây xem, chỉ trong một đêm mà toàn bộ lương đều bị trộm mất, ba tên hộ vệ canh giữ buổi sáng nay lúc phát hiện lương thực không còn thì đã bỏ trốn không rõ tung tích rồi."
Viên lão gia nói.
"Chắc chắn là chạy rồi, không chạy thì đến mạng cũng không còn."
Lâm Phàm nói.
Lâm Vạn Dịch nói: "Có thể trong một đêm mà đem toàn bộ kho lương trộm đi, đây không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được."
Lâm Phàm đang tự mình giả vờ điều tra nghe thấy vậy thì lén lút cười đắc ý, chắc chắn là người bình thường không thể làm được rồi, đây là bổn công tử ta làm đấy. Thủ đoạn có chút truyền kỳ, nếu như có bảng danh sách án trộm cắp thì hai nhà bị trộm lương này khẳng định sẽ chiếm luôn hai vị trí đầu tiên.
Lương Dung Kỳ kéo Viên Thiên Sở quá một bên liếc nhìn Lâm Phàm đang giả vờ giả vịt nói: "Viên huynh, ta không lừa huynh đâu, kho lương chắc chắn là bị hắn trộm, huynh ngàn vạn lần đừng để bị hắn lừa. Ngày đó ta ở Thuần Hương Các, chính hắn tự mình nói với ta là kho lương nhà ta do hắn trộm, huynh nghĩ kỹ xem có chỗ nào cảm thấy không thỏa đáng hay không."
Về phần mấy lời này của Lương Dung Kỳ thì Viên Thiên Sở cũng tin tưởng, ai bảo giữa hắn và Lâm Phàm cũng có mâu thuẫn cơ chứ, hắn chắc chắn hy vọng Lâm Phàm là kẻ trộm, sau đó cuối cùng tìm ra được chứng cứ liền khiến Lâm Phàm xấu hổ mất hết mặt mũi.
"Á!"
Đột nhiên, Lâm Phàm đang tìm tòi thì kinh ngạc kêu lên một tiếng, nói: "Mau đến đây xem, chỗ này có manh mối."
Mọi người xung quanh đều bước đến chỉ thấy một con kiến chết, nhìn kĩ thì liền có thể phát hiện con kiến này hình như là bị dẫm chết.
"Chỉ là một con kiến mà thôi."
Lương Dung Kỳ nói.
Viên lão gia nhíu mày nhặt con kiến kia lên xem xét kỹ càng.
"Ấy."
Cũng chính vào lúc này Lâm Phàm lại kêu lên tiếng nữa, nói: "Ở đây có một cái cửa động cực kỳ nhỏ, còn có lương thực bị rơi rớt lại nữa."
Mọi người cũng lại chạy vội tới, quả nhiên có một cái động khẩu rất nhỏ, cực kỳ nhỏ, cho dù có nhìn kỹ càng thì cũng khó mà phát hiện.
Lâm Vạn Dịch không biết phải làm sao, nghịch tử a nghịch tử, ngươi đây cũng quá là rõ ràng đi. Người khác không nhìn thấy mà chỉ có ngươi nhìn thấy, ngươi có thể giả vờ giống một chút không.
"Viên lão gia, kiến, kho lương, động khẩu nhỏ, lão có nghĩ ra được cái gì không?"
Lâm Phàm ngẩng đầu hỏi, biểu tình phảng phất giống như đang nói: "Lão chắc chắn có thể nghĩ ra được gì đó, nghĩ kỹ đi."
Viên lão gia trầm mặc một lúc lâu đột nhiên ngẩng mạnh đầu nói: "Kiến trộm lương."
"Đúng, chính là kiến trộm lương, thảo nào mà không cách nào phát hiện ra được, thủ đoạn này thực sự quá cao siêu, đây cho dù là vốn ở hiện trường thì cũng khó lòng phòng bị."
Lâm Phàm nói.
"Viên lão gia, mang nước đến đây."
Viên lão gia phân phó thị vệ đi lấy nước mang đến. Lương Dung Kỳ và Viên Thiên Sở đứng nhìn thao tác của Lâm Phàm mà mặt mờ mịt, nhất là Lương Dung Kỳ lại càng đang cười lạnh. Hắn ngược lại cũng muốn xem thử Lâm Phàm có thể nói ra được nguyên cớ gì.
Thị vệ mang nước đến, Lâm Phàm nhận lấy nước sau đó chầm chậm đi về phía cửa động nhỏ kia rồi rót nước vào.
Ồ ồ! Nước chảy vào trong động, thỉnh thoảng còn có vài cái bong bóng nổi lên.
"Đi ra ngoài với ta."
Lâm Phàm đi ra đến chỗ góc đối diện phía ngoài kho lương, tất cả mọi người đều không biết hắn đang muốn làm gì, chỉ nhìn thấy Lâm Phàm lấy đao ở chỗ thị vệ, một đao chém đôi bùn đất ở phía ngoài. Bùn đất bị chém ra thì thấy có một dòng nước đang chảy minh chứng ở đây có một đường thông đi.
Lâm Phàm nói: "Nhìn thấy chưa, thông đạo này chính là một đường tương thông, hiện tại có thể chứng minh được phương hướng vận chuyển lương thực rồi."
"Viên lão gia, lão có bản đồ phân bố của U Thành không."
"Có."
Viên lão gia đáp.
Bản đồ được để trên mặt đất, Lâm Phàm ngồi xổm xuống định nói tiếp nhưng thấy mọi người lại đang đứng vậy thì nói cũng như không nói thôi.
"Đều ngồi xuống cả đi, đứng cao như vậy thì xem rõ thế nào được."
Viên lão gia do dự một chút, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh.
Lâm Phàm chỉ vào bản đồ nói: "Vừa nãy các người cũng nhìn thấy rồi, lấy kho lương làm trung tâm, thông đạo là một đường thẳng lan ra, nghiêng góc bốn mươi lăm độ. Cái này có thể đem phạm vi thu nhỏ lại giống như hình cái quạt. Nhìn tay của ta."
Hắn chìa ngón tay ra rồi ấn lên bản đồ, sau đó di chuyển về phía trước đi rất xa, cuối cùng là dừng ở một góc khuất, góc khuất đó chính là kho lương của Lương gia, chẳng qua là hắn cũng không nói rõ ra.
"Nhìn xem, đây chính là lộ tuyến vận chuyển lương."
Nói xong còn đặc biệt ấn tay lên vị trí kho lương của Lương gia vài lần, phảng phất giống như đang nói: "Nhìn thấy gì chưa, chỗ này là kho lương của Lương gia đó, có vấn đề gì thì mau đi kiểm tra đi."
"Lương lão tam, ngươi đừng có mà hãm hại Lâm gia ta, lộ tuyến này là hướng về đằng kia chứ không phải là hướng về Lâm gia ta, hơn nữa kho lương của Lương gia ngươi với kho lương của Viên gia tạo thành một đường, nếu có nghi ngờ thì cùng là nên nghi ngờ nhà ngươi mới phải."
"Không nói nữa, ta nói nhiều như vậy cũng chỉ là vì muốn chứng minh Lâm gia ta trong sạch. Cha, chúng ta đi thôi."
Lâm Phàm vẫy tay, cái gì nên nói cũng đã nói rồi, còn lại thì phải xem xem Viên lão gia có ngộ tính hay không, nếu như lão không nhận ra được thì bị trộm lương là đáng đời.